Người ta thường nói
thiêu thân là loài vật khờ
dại nhất trên đời bởi nó luôn lao về phía có
ánh sáng, bất chấp mọi đau đớn, hiểm nguy. Thiêu thân giống như người đang
tuyệt vọng dưới đáy vực sâu chợt nhìn thấy tia
hy vọng mong manh le lói...
Chợt giật mình vì còn quá nhiều điều chưa dám thổ lộ, quá nhiều dự định chưa thực hiện
được.
Cuộc sống cứ rối tung lên,
mệt mỏi với những chuỗi ngày tẻ nhạt lặp đi lặp lại như một vòng
tuần hoàn không thấy điểm dừng...
"Mỗi người chỉ có một
cuộc đời. Đời ai thuộc về người đó". Nếu cứ mãi chôn chân trong "chiếc ao tù đọng", hẳn những tháng ngày sống còn lại
đơn giản chỉ
có thể coi là đang
tồn tại.
Một người, có thể là ngọn
lửa quyến rũ đối với người này nhưng lại là
con thiêu thân
ngốc nghếch lao về phía một ngọn lửa khác.
Trong cuộc đời mỗi
con người, ai cũng luôn mải miết chạy theo cái mình MUỐN, chứ chưa bao giờ thực sự
bình tâm đứng lại và nhìn xem đâu mới là cái mình CẦN. Chỉ đến giây phút cuối cùng, khi đã hiểu ra, rằng trước nay đều là
do mình sống trong ảo mộng, rằng
thực tế không
đẹp như
mơ và bóng hình kia mãi mãi chỉ là điều gì đó quá xa vời không bao giờ chạm đến được. Tất cả đều đã
muộn...
Sống và
yêu - hãy một lần làm "con thiêu thân" đúng
nghĩa. Lao về phía ngọn lửa đẹp rực rỡ đầy mê hoặc. Nhưng không phải là để
chết chìm trong đó...
Lao vào lửa, để
cảm nhận sức nóng lan tỏa liếm láp đến từng tế bào,
cơ thể bỗng chốc rực
cháy. Quằn quại trong đớn đau nhưng
hạnh phúc vì đã một lần sống có
ý nghĩa.
Lao vào lửa, để giật mình nhận ra,
hy sinh như thế này, phải chăng đã là
xứng đáng?
Lao vào lửa, để biết được, khi thấy mình ngơ
ngốc như vậy, liệu sẽ có một bàn tay
dũng cảm đưa ra nắm lấy và kéo mình quay trở về?