Con người ta, cả một đời đều đang
tằn tiện, tích cóp, dành dụm; sau cùng dù dè sẻn bao nhiêu,
tiền bạc vẫn không bao giờ thấy đủ.
Một đời chúng ta đều đang
đọc, đang viết, đang cảm
ngộ; nhưng dù có thông minh bao nhiêu, vẫn phải
đối diện với không ít lần
thua thiệt.
Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng,
thế giới thật rộng lớn, mà bản thân mình lại rất bé nhỏ, có những sự tình không cần phải xem nó nặng đến như vậy. Bản thân chúng ta vốn đã rất
khổ, rất mệt, không cần cứ mãi
chỉ trích bản thân.
Đời người vốn không phải mọi chuyện đều luôn như ý, cớ chi phải cưỡng ép bản thân. Đã
cố gắng hết mình rồi, dù cho kết
quả thế nào cũng đều được cả. Chuyện nơi thế gian, không ai nắm chắc được vĩnh hằng.
Thế là sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: Đời người thật quá ngắn ngủi, không cần thiết phải
tính toán quá chi li. Những việc không hiểu được, thế thì không cần phải hiểu; có những người không phỏng đoán được, thì không cần phải phỏng đoán; có những lý lẽ nghĩ không thông, thì không cần phải nghĩ ngợi thêm nữa. Những việc không
vui trước đây, hãy đem nó cất giữ ở một góc xó không có ai.
Bạn khóc, cuộc đời sẽ không bởi vậy mà chảy nước mắt vì bạn; bạn khổ, cuộc đời sẽ không bởi vậy mà thêm phiền não.
Là con người, đâu có chuyện vạn sự đều luôn như ý, mọi việc đều luôn thuận tâm.
Trong công việc, đâu có chuyện vạn sự đều viên mãn, mọi việc đều không chút tiếc nuối.
Nếu đã như vậy, sao ta lại không mỉm cười?
Nếu đã như vậy, hà tất phải phiền muộn lo âu?
Người sống ở đời, vui vẻ là một đời, sầu khổ cũng là một đời, vậy sao ta không vui sống cho đến cuối cuộc đời này?
Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng:
Đừng làm khó bản thân, một người long đong khổ sở sống ở thế gian này, đừng bởi những người mình không thích mà đánh
mất niềm vui, đừng bởi những người chỉ vụt thoáng qua trong
sinh mệnh mà lưu luyến không thôi, cũng không cần phiền não với từng áng mây thoảng qua.
Hãy sống vì bản thân, dù cuộc sống cho ta điều gì, đều thản nhiên vui vẻ đón nhận, đây mới là thái độ sống tốt nhất!
Thế là sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: Với những gì bản thân không với tới được, không cần phải mong muốn
thái quá, hãy để mọi chuyện
thuận theo tự nhiên. Lòng mệt mỏi rồi, hãy nghe vài bản nhạc hay; trong lòng có chuyện sầu não, hãy thổ lộ với người bạn
yêu thương. Mệt mỏi rồi, hãy pha cho mình một
ấm trà, tìm một nơi yên tĩnh, nhắm mắt
nghỉ ngơi.
Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu được:
Đừng làm khổ bản thân, đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, bôn ba cũng được, lăn lộn cũng được, đều chỉ là nháy mắt. Không chỉ trích, không oán trách, cho bản thân một phần
lạc quan, một phần
bình hòa.
Không hâm mộ vầng hào quang của người khác, không chê trách thói đời nóng lạnh, cất những bước chân
tự tin,
kiên định với sự
lựa chọn của riêng mình. Lấy tâm thái lạc quan mà sống tuổi
già tốt
đẹp nhất!