Ông nói, ở tuổi ngoài 70, ông thường tự hỏi: “Mình còn
lo lắng,
phiền muộn điều gì nữa?” Bởi thống kê
cho thấy, chỉ 44% người
có thể sống tới tuổi ấy. Mỗi sáng, khi
ăn cơm, lỡ tay làm rớt nước
sốt ra áo, rơi xuống đất,
vợ lại càm ràm, dọn dẹp,
cằn nhằn — suốt 55 năm nay. Nghe mãi cũng nhức đầu, cũng bực bội như
trẻ con bị mắng. Nhưng nghĩ lại, còn
được nghe bà ấy cằn nhằn được mấy năm nữa? Ăn vài hạt lạc, nhai mía, bị nhắc nhở, thế mà giờ lại thành một thứ “
phúc phần” khó tìm.
75 năm
cuộc đời,
được mất vô số, làm sao mong điều gì cũng
viên mãn. Nhưng với ông, chỉ một điều là đủ
mãn nguyện: vừa được vợ
chăm sóc, vừa được nghe tiếng càm ràm thân thuộc.
Đời người, 70 khác 60, 60 khác 50, 50 khác 40. Đến tuổi này, không cần cố tỏ ra
mạnh mẽ nữa. Như
Lương Thực Thu tiên sinh từng nói: qua 50 tuổi, mỗi năm yếu đi; qua 60, mỗi tháng yếu đi; qua 70, mỗi ngày một khác; qua 80, tính từng giờ, từng phút. Nghe
phũ phàng, nhưng là thật.
Ông tự hỏi: “Nếu sống đến 90 tuổi,
ngồi luận
đạo với mọi người, lúc ấy vợ còn cằn nhằn không nhỉ?”
Cuộc sống là một
hành trình, là chuỗi
trải nghiệm và
cảm nhận nối dài. Ăn chơi hưởng lạc chưa hẳn là phung phí;
khổ cực lam lũ cũng chẳng nhất thiết được ngợi khen. Cuộc đời không phải đường ray
xe lửa mà là thảo nguyên mênh mông. Miễn là
bạn muốn, bạn có thể thả
hồn ngắm sao chờ
bình minh — trải nghiệm của bạn chính là ý nghĩa lớn nhất.
Nhìn lại đời người: hồi nhỏ quên mang vở, như trời sập; lớn hơn trượt
đại học, như ngày tận thế;
yêu xa,
chia tay,
tưởng chừng không sống nổi. Nhưng tất cả rồi cũng qua. Những chuyện từng không
chấp nhận được, nay đã trở thành
quá khứ. Cuộc sống vốn là chuỗi
lựa chọn,
hối tiếc chỉ là thường tình. Thực ra, dù chọn
con đường nào,
con người rồi cũng sẽ
tiếc nuối mà thôi. Người ta thường tô hồng con đường mình đã không chọn.
Đời người ngắn ngủi. Một ngày, bạn tỉnh dậy — thêm một ngày sống; không tỉnh dậy — một
kiếp người khép lại. Thứ ta nên làm chỉ là dùng
tâm nếm từng miếng cơm, ngắm từng đóa hoa,
tận hưởng từng
khoảnh khắc.
Hạnh phúc thực ra rất giản đơn: có
nhà để về, có người đợi, có cơm để ăn.
Năm tháng
yên bình, kỳ thực chỉ là bữa cơm nóng trên bàn, ngọn đèn sáng chờ bạn trở về.
Đời người có quá nhiều thứ không kịp: chớp mắt là hết ngày, ngoảnh đầu là hết năm, quay lưng là hết cả một kiếp. Hạnh phúc mà ta theo đuổi không nằm ở quá khứ
hay tương lai — nó nằm ở phút giây
hiện tại: bữa tối trên bàn,
người thân bên cạnh,
ba bữa cơm, bốn mùa xuân hạ, gia nhân quây quần mạnh
khỏe bình an, ngọn đèn ấm áp trong nhà.
Ấy mới chính là phong cảnh tuyệt đẹp nhất nhân gian.