Trương tiên sinh và Lãnh Khiêm là đôi bạn thân. Trương tiên sinh dạy học ở một trường tư thục, thu nhập không nhiều, sống cuộc sống khá bần hàn.
Lãnh Khiêm là một phú ông, nhưng đối xử hòa nhã với mọi người, thích bố thí hành thiện. Trương tiên sinh trong lòng có chuyện gì, đều bộc bạch với Lãnh Khiêm.
Một hôm, Lãnh Khiêm đến thăm Trương tiên sinh, nhìn thấy Trương tiên sinh mặt mày ủ dột, bèn ôn tồn hỏi: “Huynh có tâm sự gì vậy? Có thể nói với tôi được không?”.
Trương tiên sinh lúng túng, lắc lắc đầu. Lãnh Khiêm nắm chặt tay của Trương tiên sinh: “Tôi thấy huynh mặt mày buồn bã, nhất định là có tâm sự gì rồi, không cần phải khách sáo, hãy cứ nói ra, biết đâu tôi có thể giúp được”.
Trương tiên sinh có được sự khích lệ của Lãnh Khiêm, liền lấy hết can đảm, nói nhỏ rằng: “Lúc nãy ra phố, nhìn thấy sạp trái cây có bán trái vải, nước miếng của tôi chảy không ngừng, nhưng mà, trong túi của tôi lúc đó lại không có lấy một đồng xu nào, thích ăn lắm nhưng chẳng có cách nào?”.
Lãnh Khiêm nghe thấy lời của Trương tiên sinh, lòng nghĩ ngợi một hồi, nói rằng: “Tôi có thể mời huynh ăn trái vải, huynh hãy đi chuẩn bị cho tôi một cái chậu sạch và một tấm vải”.
Trương tiên sinh đã chuẩn bị xong xuôi, Lãnh Khiêm liền đặt cái chậu lên trên bàn, lấy tấm vải đậy cái chậu lại. Lãnh Khiêm nhắm nghiền mắt lại, trong miệng niệm câu chú, niệm được một hồi, kéo tấm vải ra, quả nhiên trong chậu đã đựng đầy trái vải vừa đỏ vừa lớn.
Lãnh Khiêm nói: “Huynh ăn đi!”.
Trương tiên sinh giống như có được báu vật, liền bóc lấy một trái bỏ vào miệng. “Oa! Thật sự rất thơm ngon!”. Trương tiên sinh ăn luôn miệng hết trái này đến trái khác, trong lòng nghĩ thầm: “Nếu như đã có thể biến ra trái vải, vậy thì nhất định còn có thể biến ra những thứ khác nữa”.
Trương tiên sinh ăn hết trải vải xong, lấy giọng điệu thảm thiết nói với Lãnh Khiêm rằng: “Lãnh Khiêm, huynh đã có thể biến ra được nhiều trái vải ngon miệng như vậy, vậy thì nhất định có thể biến ra ngân lượng được chứ! Bây giờ tôi thật sự khổ đến chịu hết nổi rồi, mong huynh hãy biến chút ngân lượng tặng cho tôi được không!”.
Lãnh Khiêm không nỡ từ chối lời thỉnh cầu của Trương tiên sinh, bèn nói: “Được thôi! Được thôi!”
Lãnh Khiêm nói tiếp rằng: “Đời trước, huynh cũng từng là một đại phú ông, nhưng bởi quá tham lam, đã dùng hết rất nhiều thứ, rất nhiều cơ hội mà ông trời ban cho, vậy nên đời này mới chuyển sinh thành người nghèo khổ, nhưng mà, nếu như huynh có thể không khởi tâm tham lam nữa, tôi có thể giúp đỡ giúp đỡ huynh một chút”.
Trương tiên sinh chỉ tay lên trời thề rằng: “Tôi nhất định sẽ không làm kẻ tham lam nữa”.
Lãnh Khiêm nhắc nhở Trương tiên sinh rằng: “Tuyệt đối không được có niệm đầu tham lam. Nếu như huynh có niệm đầu tham lam, nhất định sẽ gặp phải báo ứng càng nghèo khổ hơn, thậm chí còn có thể liên lụy đến tôi nữa”.
Trương tiên sinh năm lần bảy lượt bày tỏ với Lãnh Khiêm rằng: “Tôi nhất định sẽ không có niệm đầu tham lam”.
“Được rồi, vậy tôi sẽ giúp huynh”.
Lãnh Khiêm cầm bút, vẽ một cánh cửa lên trên bức tường, rồi nói với Trương tiên sinh rằng: “Mở cánh cửa này ra, sẽ nhìn thấy rất nhiều ngân lượng. Những lúc huynh cần tiền tiêu xài, hãy lấy phần mà huynh cần dùng đến, tuyệt đối không được lấy quá nhiều. Nếu như làm đúng theo như lời tôi dặn, đời này kiếp này huynh sẽ không phải lâm cảnh túng thiếu. Còn nếu như huynh không nghe lời của tôi, lấy quá nhiều vàng bạc, nhất định sẽ rước lấy phiền phức”.
Lãnh Khiêm căn dặn thêm mấy lần nữa, Trương tiên sinh đều hứa rằng bản thân sẽ không khởi tâm tham lam, Lãnh Khiêm mới yên tâm trở về.
Lãnh Khiêm vừa mới đi khỏi, Trương tiên sinh hiếu kỳ đẩy cánh cửa ra, quả nhiên đập vào mắt Trương tiên sinh là vô số vàng thỏi, chói lòa cả mắt.
“A! Sao lại có nhiều vàng đến như vậy nhỉ! Mình phải lấy thêm một chút mới được!”.
Trương tiên sinh liền quên mất lời dặn của Lãnh Khiêm, nhét đầy số vàng vào trong túi quần túi áo, vô số vàng bạc khiến cho Trương tiên sinh nhìn mụ mẫm cả đầu óc. Vàng thỏi càng nặng ông càng cầm càng thấy thích thú.
Túi quần nhét đầy rồi, liền cởi áo ra bọc lấy số vàng, ngay lúc đang muốn rời khỏi, trong cửa có người la lên: “Có trộm! Có trộm!”.
Trương tiên sinh hoảng hốt bỏ số vàng lại, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhưng đã quá muộn, quan sai đã đuổi theo kịp, bắt lấy Trương tiên sinh.
Quan huyện quát mắng Trương tiên sinh: “Quan khố canh phòng nghiêm ngặt, nhà ngươi làm sao có thể lén lén vào được”.
Trương tiên sinh vừa nghe nói là ngân khố của quốc gia, sợ đến mất cả hồn vía, thế là liền thành thật nói ra tiên thuật của Lãnh Khiêm. Quan huyện liền hạ lệnh cho sai nha bắt Lãnh Khiêm đến.
Lãnh Khiêm nhìn thấy có sai nha đến nhà, đoán chắc rằng Trương tiên sinh đã gây họa, liên lụy bản thân mình, ông phục tùng đi theo sai nha về nha môn.
Đến ngoài cửa nha môn, Lãnh Khiêm nói với sai nha rằng: “Có thể cho tôi xin một ly nước không?”.
Sai nha rất kính trọng Lãnh Khiêm, nói: “Để tiểu nhân đi lấy trà”.
Sai nha bưng đến một ấm nước và cái ly, rót cho Lãnh Khiêm một ly trà.
Lãnh Khiêm đưa tay đón lấy ly trà, cảm ơn nha dịch, uống lấy một ngụm, rồi “bụp” một tiếng, Lãnh Khiêm không thấy đâu nữa.
Sai nha ngơ ngác nhìn đông ngó tây, tìm kiếm khắp nơi cũng tìm không thấy Lãnh Khiêm, hoảng hốt kêu lên rằng: “Lãnh tiên sinh, ông ở đâu vậy!”.
Có âm thanh từ trong ấm trà vọng ra: “Tôi ở trong ấm trà này, xin hãy mang ấm trà này đi gặp quan huyện!”.
Nha dịch không biết làm sao bất đắc dĩ cầm ấm trà đến trước mặt tâu rõ với với quan huyện.
Quan huyện đặt ấm trà trên bàn, nghiêm túc kêu lên: “Lãnh Khiêm, ông hãy mau ra đây đi!”.
Lãnh Khiêm trả lời rằng: “Tôi đã phạm tội, không còn mặt mũi nào để gặp quan huyện”.
Quan huyện tức giận, quăng ngay ấm trà xuống sàn, “xoảng” một tiếng, ấm trà vỡ nát. Điều kỳ lạ là mỗi một mảnh vụn lại một Lãnh Khiêm, quan huyện càng tức giận hơn, nói: “Người đâu! Hãy đem những mảnh vụn này bỏ vào trong cối xay nghiền nát chúng thành bột cho ta”.
Khi những mảnh vỡ nghiền thành bột vụn, bỗng dưng số bột đó bay lên không trung, trên bầu trời xuất hiện một con hạc trắng, người đang cưỡi trên lưng con hạc lại chính là Lãnh Khiêm.
Lãnh Khiêm nói: “Ài! Lòng tham, quả thật là thứ quá đáng sợ!”. Lãnh Khiêm nói xong, bay thẳng lên trên trời, không ai nhìn thấy ông đâu nữa.
Trương tiên sinh bởi ăn trộm quốc khố, bị đưa ra xét xử, hối hận cũng đã muộn rồi!.