Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng có tài cán gì. Mọi việc trong nhà, nàng đều một thân gánh vác.
Đánh vật với
cuộc sống ở thị thành không xong, hai
vợ chồng dọn về một làng chài ven biển tìm kế sinh nhai.
Chắc vì thiếu kinh nghiệm nên nàng không đánh
cá được nhiều như người ta. Cực chẳng đã, nàng
khóc lóc với chị
hàng xóm:
- Chị ơi, có
bí quyết gì không chỉ
cho em với,
nhà em chỉ
ăn hại thôi, mình em mưa nắng kiếm ăn mà không đủ. Sức vóc em không thiếu nhưng mỗi tội không biết đánh cá chỗ nào cho được nhiều cả.
Chị hàng xóm chép miệng:
- Có gì đâu, cứ mỗi sáng dậy, tôi nhìn cái của
nợ của lão chông, nó ngoẹo
sang hướng nào thì đi đánh cá hướng ấy.
Nàng về nhà
làm theo,
quả nhiên đánh được nhiều cá, đời
sống khấm khá dần lên.
Được ít hôm, nàng lại chạy sang
than thở:
- Chị ơi, nhưng có hôm cái
của nợ ấy nó chỉ thẳng lên giời, em chẳng biết là nên đi theo hướng nào cả, hu hu, sao em
khổ thế...
- Phải gió nhà chị, hôm nào nó dựng
đứng lên thế thì ở nhà chứ đi đánh cá làm gì nữa! Rõ là
phước nhà chị mà không biết hưởng!