Cái vô tâm đó không xấu nhưng sẽ giết dần lòng nhân ái trong lòng con người. Và, nó là một nạn nhân, để rồi nó dần mất đi những thứ vô cùng quý giá.
Nếu không quá vô tâm, có lẽ nó sẽ không để người phụ nữ mang thai đứng trên xe bus. Nhìn sự khó nhọc của chị lúc xe thắng gấp, lòng tôi chợt xốn xang.....
Nếu không quá vô tâm, có lẽ nó sẽ không dùng lời lẽ nặng nề như thế để xua đuổi đứa bé bán vé số tội nghiệp. Nó có nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu bé ấy khi nhìn chiếc đồng hồ báo sắp đến giờ xổ số? Những tờ vé số trên tay cậu bé đè nặng trái tim tôi...
Nếu không quá vô tâm, có lẽ nó cũng không để mặc người đàn mù băng qua đường một mình. Ngưới ấy mù, không thấy nó, không nhờ nó đưa qua đường nên nó không đưa - nó trả lời khi tôi hỏi tại sao. Vậy, nó cũng mù rồi sao để không thấy bước chân dò dẫm của bà cụ mù?
Nếu không quá vô tâm, có lẽ nó sẽ nhận thấy sức khoẻ mẹ nó đang dần xuống rất nhanh, thấy được nhưng cơn ho giữa đêm của mẹ... Để rồi hôm nay, nó sẽ không phải khóc khi bác sĩ báo rằng có thể mẹ nó đã bị bệnh nan y...
Nếu không quá vô tâm, có lẽ nó đã nhận thấy rằng tôi và nó sắp phải xa nhau. Là bạn thân, nó cũng không hề biết gia đình tôi xảy ra chuyện lớn trong khi những người khác đều đến an ủi tôi...
Tôi không trách nó. Tôi chỉ thương nó mà thôi. Hãy bỏ sự vô tâm đó đi, nếu không bạn sẽ còn mất đi những thứ còn quý giá hơn những thứ vùa đánh mất! Không rõ đây là lần thứ mấy tôi khuyên nó, nhưng tôi vẫn cứ nói, bởi vì nó là bạn của tôi.
Hãy nhìn xung quanh, bạn sẽ thấy sự vô tâm của mình đã chà đạp tàn nhẫn lên người khác. Đó không còn là vô tâm mà chính là sự ích kỉ. Và ích kỉ là liều thuốc độc mạnh nhất giết chết tâm hồn con người.
Vô tâm có thể được
tha thứ nhưng ích kỉ thì không. Đừng để sự vô tâm của bạn dần biến thành sự ích kỉ...