Thầy dặn chúng tôi ghi tên những người mà
cho đến giờ chúng tôi vẫn chưa
tha thứ được lên các củ khoai, mỗi người tương xứng với một củ. Khi cho khoai vào bao, chúng tôi nhận thấy một số bao rất nặng nề.
Sau đó thầy
yêu cầu chúng tôi mang bao này theo mình trong vòng một tuần. Khi thì đặt nó bên cạnh giường
ngủ, trên ghế
xe hơi lúc lái
xe, khi thì đặt bên bàn
làm việc. Sự phiền toái vì lúc nào cũng có một bao khoai kè kè bên mình đã giúp chúng tôi nhận thấy
gánh nặng tinh thần to lớn mà mình đang phải mang theo. Hơn nữa, chúng tôi còn phải luôn để mắt đến nó để không bỏ
quên và cứ phải đặt nó ở những nơi thật dễ thấy khiến cho chúng tôi bị bẽ mặt. Dĩ nhiên sau một
thời gian những củ khoai tây trong bao dần dần bị hư thối hoàn toàn.
Thấy đã muốn chỉ cho chúng tôi thấy cái giá mà chúng ta phải trả khi luôn cất giữ bên mình những nỗi
giận hờn,
phiền muộn và
bi quan. Chúng ta thường nghĩ rằng
sự tha thứ là một món quà ta dành cho người khác, nhưng thực chất đó chính là món quà dành cho bản thân chúng ta.
Từ đó về sau, mỗi khi cương quyết không tha thứ cho một ai, chúng tôi luôn
nhớ đến bài
học này của thầy và tự hỏi liệu túi khoai tây thối của chúng tôi đã đủ nặng
hay chưa.