Một lão
hòa thượng ở ngôi chùa nọ rất
yêu quý một chậu hoa lan thanh nhã, ông thường đích thân nhổ cỏ tưới nước, bắt sâu
cho nó.
Cây hoa lan dưới sự
chăm sóc tận tình của ông, trông vô cùng
khỏe mạnh, trổ ra những bông hoa rất
đẹp.
Tiểu hòa thượng rất có
trách nhiệm, chuyên
tâm coi sóc chậu hoa giống như lão hòa thượng vậy, những cành hoa
khỏe mạnh ngày một lớn lên.
Một ngày kia, tiểu hòa thượng sau khi tưới nước cho cây hoa lan xong liền đặt nó lên bệ cửa sổ, rồi ra ngoài
làm việc, bất ngờ trời nổi cơn giông, gió lớn khiến chậu hoa ngã xuống đất vỡ tan tành.
Tiểu hòa thượng vội chạy đến, nhìn thấy cành là dập nát khắp mặt đất thì không khỏi
đau lòng, cũng rất
sợ lão hòa thượng
trách mắng.
Tuy nhiên, mấy ngày sau, khi lão hòa thượng trở về, tiểu hòa thượng vẫn kể lại toàn bộ câu chuyện về chậu hoa kia và
chuẩn bị chịu trách phạt, nhưng lão hòa thượng đã không nói gì cả.
Tiểu hòa thượng cảm thấy hết sức bất ngờ, bởi đó dù sao cũng là hoa lan mà lão hòa thượng
yêu quý nhất. Lúc đó, lão hòa thượng mỉm
cười nói rằng: “Ta trồng hoa lan, không phải là vì để
tức giận”.
Chúng ta làm việc không phải vì để tức
giận, chúng ta yêu quý lẫn nhau cũng không phải là vì để tức giận. Những thứ ta đã bỏ tâm phó xuất nhưng không cách nào vãn hồi
được thì cũng không cần phải
oán trách,
hối hận làm gì.
Lúc có được hãy
cố gắng trân quý, lúc
mất đi hãy
bình thản đối mặt, chỉ cần không thẹn với lòng mình là được rồi.
Nếu không có nơi nào là chốn
tịnh độ, chi bằng hãy tịnh cái tâm ta.
Nếu không có nơi nào như ý nguyện, chi bằng hãy
từ bỏ buông tay.
Yêu thương nhau không phải vì để tức giận, cũng không phải vì để cãi nhau… khi đã có được rồi thì hãy cố gắng trân quý. Giữ yêu thương cho tròn đầy cần phải dụng tâm mà làm.