Có một tên cướp đi vào một ngôi làng nọ. Nó ẩn vào
nhà vị
bác sĩ duy nhất trong làng, (người mà nó tin rằng rất
giàu có), dự định đến khuya sẽ nắm đầu ông bác sĩ và bắt ông nói ra chỗ cất những
của cải quý giá, rồi sẽ giết ông để giữ
bí mật. Đêm ấy, đột nhiên có
điện thoại từ
người thân của một đứa
trẻ đang bệnh rất nặng từ làng bên cạnh cầu cứu bác sĩ. Lúc ấy là vào
mùa đông, trời đổ tuyết rất lớn, mưa gió bão bùng, làng đứa trẻ bị bệnh lại cách xa một
quả núi, đi đến đó nhiều
nguy hiểm trên đường, mà trời đã quá khuya, trong khi ông đã có một ngày quá
mệt mỏi.
Gác điện thoại, ông bác sĩ thở dài đi đến giường nghỉ. Nhưng rồi ông lẩm bẩm mình không đi bây giờ lỡ đứa trẻ
có thể chết thì làm sao. Vậy là lấy lại
tinh thần, ông mặc thêm áo, cầm theo cây đèn bão. Rồi ông mở cửa, ra đi. Dáng ông liêu xiêu trong gió tuyết. Sáng hôm sau khi ông bác sĩ trở về, tên cướp đón ông ngay trước cửa nhà, sụp xuống dưới chân ông: “Ông có biết tôi chờ ông suốt từ đêm qua tới giờ không?”
“Xin ông vào nhà để tôi khám bệnh
cho ông.” – Bác sĩ đáp lại.
Tên cướp nói: “Không phải thế. Tôi là một tên cướp. Đêm qua tôi đã ẩn nấp trong nhà ông. Tôi muốn bắt ông khai ra chỗ giấu của cải và sẽ giết ông. Nhưng hôm qua giữa trời gió tuyết ông đã bất chấp nguy hiểm đi
chữa bệnh cho người ta. Tôi đã rất
xấu hổ vì định làm hại một người như ông. Khi ông ra đi trong đêm, ông không chỉ cứu đứa trẻ làng bên kia, mà còn cứu chính bản thân ông. Và ông biết không, ông còn cứu cả tôi nữa”.
Chúng ta bất kể
giàu nghèo,
sang hèn đều
gắn kết với nhau chính nhờ sự
cho đi. Sự cho đi của những
Bill Gates,
Warren Buffet thường vĩ đại và có thể
thay đổi thế giới. Chúng ta có thể không (hoặc chưa) làm được những điều lớn lao như họ, nhưng chúng ta vẫn có thể cho đi bằng những điều nhỏ bé hằng ngày. Đó có thể
đơn giản là
nụ cười với người
bán hàng, một lời cám
ơn chân thành với người lao công trên phố, là biết
chia sẻ công việc nhà, là biết
xếp hàng, biết bỏ rác vào thùng, biết xách hộ cái giỏ nặng của
phụ nữ mang bầu (trừ qua cổng an ninh sân bay), biết
nhường ghế cho một cụ
già trên
xe buýt…Những khi có thể, chúng ta nên làm những việc rất nhỏ, vậy thôi. Nếu tất cả mọi người đều biết
sống cho đi, ắt hẳn tất cả sẽ
nhận lại thiên đường, ngay giữa thế gian này.
Người ta sẽ nói tôi trẻ
con. Đời cứ đâu phải màu hồng. Nhưng tôi thì
nghĩ khác. Bút màu trong tay, ai cũng có
quyền tự tô màu cho
cuộc đời của riêng họ.