Yêu nhau rồi hứa hẹn trăm năm, cam kết đi cùng người ta một đời nhưng ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần thất hứa, không vì trót tìm được người tốt hơn thì cũng vì tự nhiên cảm thấy “hết yêu”. Không có một ai thấy vui hoài một niềm vui đã diễn ra từ mấy ngày trước, cũng không ai ăn hoài một món ăn cả tháng trời mà không bị ngấy. Tình yêu cũng vậy, không có tình yêu nào cũng
hạnh phúc và nồng nhiệt sau rất nhiều
thời gian và không ai mãi nồng nàn yêu người ta như thời gian mới bắt đầu nữa.
Cuộc đời vốn dĩ không giống một cuốn phim, hứa hẹn là có thể thực hiện được. Cuộc đời cũng lắm những người tốt, tốt đến mức cứ ngỡ
soái ca bước ra từ
ngôn tình dễ khiến chúng ta xiêu lòng, “có mới nới cũ”. Thấy rằng những hiện thực phũ phàng đều dàn trải ra trước mắt rõ mồn một, thấy rằng yêu người mới tương lai tốt đẹp hơn. Tuy mọi thứ thì viễn vông đó, nhưng chúng ta lúc ấy đã để tất thảy những cảm xúc nhất thời điều khiển trái tim rồi bỏ mặc tình yêu hiện tại.
Thời xưa “hỏng thì sửa” – những tình yêu đáng trân quý
Thời ông bà chúng ta yêu nhau, họ yêu từ rất sớm. Những khi chỉ mới chạm đến tuổi trăng tròn thì đã yêu chắc chắn là
chân thành và gắn bó. Chuyện thời xưa tất nhiên sẽ khác, nhưng tình yêu thời đó không bị tác động bởi những điều xung quanh. Ông bà chúng ta chỉ yêu và hẹn hò đúng 1 người trong đời, mà đã xác định yêu ai thì tính chuyện trăm năm chứ không chần chừ vì muốn ổn định sự nghiệp hay cuộc sống.
Cũng chính thế đã nên duyên vợ chồng thì cả hai cùng cố gắng vì tương lai, vì gia đình của mình và cũng chẳng ai có ý định rời đi dẫu chỉ là một bước.
Tình yêu thời “ông bà anh” chính là một lòng chung thủy, gắn bó cả đời. Tình yêu thời đó không ai hiểu vì sao có sự gắn bó lâu đến vậy, chỉ biết
cuộc sống khó khăn, ông yêu bà hay bà yêu ông đều là vì muốn được cùng đối phương vượt qua chông gai cuộc sống.
Tình yêu ấy cũng giản dị, chỉ cần nhìn nhau mỗi ngày đã thấy hạnh phúc. Vì ngày đó, làm gì có nhiều tiện nghi như bây giờ, làm gì có bao nhiêu là nơi chốn để đưa đón nhau. Chẳng nói quá nhiều lời đường mật, chẳng quà cáp hay hứa hẹn nhưng ông bà chúng ta luôn cố gắng thấu hiểu lẫn nhau, bên cạnh nhau và nhẫn nhịn lẫn nhau bằng mọi giá. Bởi lẽ, ông bà chúng ta đều hiểu “hạnh phúc là những thời khắc còn ở bên nhau”.
Tôi đã từng nghe rất nhiều điều khi bà tôi nhìn ông tôi đang lom khom trồng lại mấy cái cây ngoài vườn, rằng ông chưa bao giờ là người đàn ông tốt ngoài việc lúc nào cũng cố gắng làm lụng để xây dựng cuộc sống cho gia đình. Bà nói: “Nhiều lúc tức giận, nhiều lúc buồn lắm vì ông vô tâm, vì ông hay vui vẻ với những người phụ nữ khác nhưng chưa khi nào bà muốn bỏ ông bởi nếu bà chưa tốt thì ông mới bỏ theo người khác, đằng này ông rất tự giác thì bà cũng thế.”
Ông tôi cũng từng nói rằng: “Bà cố gắng vì ông, hi sinh vì ông rất nhiều, không thể nói bỏ là bỏ được, ông tự giác giữ mình, bà cũng sẽ thương ông hơn”.
Tình yêu thời nay đến vội vã, rồi cũng nhanh chóng tàn phai
Nhìn chung tình yêu thời nay cũng đơn giản lắm, nhưng đến vội và cảm xúc thì mãnh liệt dữ dội. Gặp nhau trên mạng, nói chuyện vài ba câu, dành cho nhau sự quan tâm nhất định cũng đủ để thích nhau. Nếu có vô tình gặp nhau ở trên đường, quán cà phê… thì mạo muội xin facebook nhau rồi cũng vẫn y như thế: nhắn tin, quan tâm rồi yêu nhau.
Chắc chắn ai trong số những người trẻ như chúng ta cũng rất nhiều lần bắt đầu tình yêu bằng những cách như thế dù là yêu xa hay yêu gần. Thứ gọi là mạng xã hội đưa con người ta đến dễ dàng nhưng vô tình gieo rắc những điều lừa dối.
Tất nhiên khi con người ta dành thời gian để yêu trên mạng thì cảm xúc cũng mãnh liệt hơn vì những cái gọi là ít gặp nhau, được quyền thể hiện tình cảm một cách tự do, thoải mái nên chuyện nói yêu, nói nhớ hay dành cho nhau những cử chỉ thân mật là bình thường.
Vì yêu nhau bằng cảm xúc mãnh liệt nên các bạn không đủ sự chính chắn để phân tích người mình yêu tốt hay xấu, mình có muốn cùng người ta đi đến cuối hay không!
“Yêu nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì quả bồ hòn cũng vuông”, hẳn đã ít nhất một lần bạn nghe bố mẹ hay ông bà nhắc đến câu nói này. Thuở mới yêu nhau, còn nồng nàn thì nhìn người yêu thấy cái gì cũng tốt, chỉ biết tiếp nhận những ưu điểm của đối phương, bỏ qua hết tất cả những khuyết điểm. Thậm chí chúng ta còn không ít lần tự nhủ với bản thân “rồi mình sẽ thay đổi được người ấy”, “tuy người ta kém cái này nhưng được cái kia” hay “chỉ cần yêu mình là đủ”… Cứ thế người yêu mình là tuyệt vời nhất, có khi chúng ta đã phải đôi ba lần thay đổi, dối lòng để phù hợp với người kia.
Người ta nói lúc mới yêu luôn là khoảng thời gian vui nhất. Nghĩ cũng đúng, tình yêu thuở ban đầu lúc nào cũng nồng nàn và đầy hạnh phúc. Nếu người ta không quan tâm hỏi han bạn qua tin nhắn, không thức thâu đêm tâm sự, trò chuyện cùng bạn thì cũng len lén mua đồ ăn, trà sữa cho bạn, đặc biệt tặng bạn những món quà giá trị và nâng niu, chiều chuộng bạn chẳng khác gì bạn là tất cả cuộc sống của họ.
Lúc đấy tình yêu không có cãi vã, không tì vết bởi bất kỳ những bất đồng, khuyết điểm nào, chỉ có yêu và yêu nhiều hơn nữa.
Sẽ chẳng có lúc nào bạn thấy tình yêu nhiệm màu hơn lúc này, bất kể khi nào bạn cần thì người ấy luôn có mặt, bất kể khi nào bạn gặp khó khăn thì người ấy cũng sẵn sàng giúp đỡ bạn. Thậm chí có những ngày bạn có thể thức sớm hơn một chút từ 5h sáng để chuẩn bị đồ ăn cho bữa sáng và bữa trưa của người ấy, hay có những ngày bạn ngồi lỳ bên con máy tính đến từ tận đêm đến sáng để làm bài tập cho người ấy được nghỉ ngơi và rất rất nhiều những điều tuyệt vời như thế.
Bên nhau càng lâu thì chán nhau… càng dễ
Thế nhưng con người ta đều mắc một khuyết điểm rất lớn đó là nhạt dần theo thời gian, và xem tình yêu dần như một thói quen. Có nghĩa là khi chúng ta trưởng thành hơn, lý trí hơn sống tình cảm, khi chúng ta có quá nhiều điều bận rộn thì chẳng còn mấy đặt tâm vào để yêu, để hẹn hò như thuở ban đầu. Chúng ta không còn quá nhiệt tình hay luôn trong trạng thái sẵn sàng như thuở mới yêu nữa, chúng ta không còn muốn “bám dính” lấy nhau, nói những lời ngọt ngào cùng nhau nữa.
Khi đã yêu nhau quá lâu chúng ta không còn gọi điện thoại cho nhau mỗi ngày, không còn có sức để thức dậy sớm đưa người ấy đi làm, không còn nói những lời khen, những lời động viên dành cho nhau, càng không có lý do để phải chăm sóc nhau quá nhiều nữa… Yêu nhau lâu rồi mọi thứ đều trở thành thói quen, gặp nhau như thông lệ hằng tuần, nhắn tin hỏi han nhau vì đó là trách nhiệm… Và chúng ta phát hiện ra những điều không tốt ở nhau, những trận cãi vã, những lúc bất đồng cũng dần rút hết sự
kiên nhẫn chúng ta dành cho nhau.
Nhiều người sẽ tự hỏi vậy tại sao mình có thể yêu nhau lâu đến thế đúng không? Đơn giản vì khi ấy cuộc sống của bạn chả có gì khác ngoài tình yêu, bạn và người ấy bên nhau đơn giản vì bạn đã quen có người đón đưa, quen có người ở cạnh mình, quen có người để gọi là “người yêu”, quen với việc cô đơn không tìm đến nữa và quen với cuộc sống có một ai đó luôn ở đó chẳng rời đi dù rất nhiều chuyện xảy ra, dù chẳng biết mình có còn nồng nàn hay không. Đó là khi tình yêu trở thành một thói quen vì nghĩa nhiều hơn vì tình.
Tình yêu rồi cũng chẳng là gì sau những bộn bề, vất vả
Người ta cũng có câu: “Bạn sẽ chẳng biết được chiếc áo bạn mặc đã xấu xí và cũ thế nào khi bạn tìm thấy được một chiếc áo mới phù hợp và đẹp hơn”. Cũng giống như chúng ta sẽ không thể nào thấy được người bên cạnh tệ thế nào khi chúng ta gặp được một người khác tốt hơn. Nói một cách khác, bỗng nhiên chúng ta nhận ra mình đã “chán” người ấy nhưng chính bản thân cũng không hề biết. Sự xuất hiện của một người nào đó khiến chúng ta hiểu rằng mình xứng đáng được yêu hơn là cứ mãi chôn vui bản thân vào mối tình vốn đã chẳng còn mặn nồng nữa.
Sẽ đến lúc một trong hai nhận ra tất cả những cố gắng chịu đựng của mình đều đã bị đạp đổ trong phút chốc bởi một dòng tin nhắn quan tâm, hỏi han từ người khác. Tại sao chúng ta phải nhắn tin cho một kẻ không thèm đọc tin nhắn của mình lấy một chữ, sao chúng ta phải nhún nhường xin lỗi tất cả mọi chuyện khi rõ ràng cả hai ai cũng đều sai, sao chúng ta phải tất tả một mình quằn quại vì những cảm xúc nhớ thương không còn được để ý đến và sao phải vì một người chẳng biết có còn yêu hay không chỉ để chờ và đợi.
Mọi hành động đều là “cho có” và chúng ta chia tay
Tất cả những người trẻ đều rơi vào những cảm xúc như thế, yêu nhanh, cảm xúc mãnh liệt rồi nhạt dần và chán nhau. Vậy là hết yêu, đơn giản như khi bắt đầu yêu nhau vậy. Từ những chán chường rồi chuyển sang hết yêu và cuối cùng là chia tay dù muốn hay không. Vậy rốt cuộc thì người trẻ thời nay đã yêu nhau như thế nào mà đoạn tình cảm đi mấy năm trời cũng hết cái xoẹt như thể chưa từng có bắt đầu?
Chung thủy trong tình yêu là gì khi bạn nhanh quên, chóng chán?
Tuổi trẻ nên yêu sai cách cũng không thể trách ai trong chúng ta được, tuổi trẻ còn nhiều việc để chuẩn bị cho con đường dài phía trước, nên chuyện lơ là tình yêu, không còn đủ tâm trí để yêu cũng là lẽ thường tình.
Nhưng nếu để lấy điều đó làm cái cớ kết thúc tình yêu của chúng ta thì rốt cuộc chung thủy nghĩa lý gì nữa đúng không? Bản thân ai trong mỗi chúng ta cũng cứ ngỡ quen nhiều năm là có thể cùng nhau đi đến cuối con đường nhưng rồi cũng chính chúng ta tự buông lơi, tự cho phép bản thân bỏ quên tình yêu rồi lại hối hận về hai từ “chung thủy”.
Chung thủy không phải là yêu nhau đã rồi bảo nhau “chán”, chung thủy là khi bạn đủ tỉnh táo để không sa ngã vào một tình yêu khác, bạn không đi tìm những điều hoàn hảo vốn vượt ra khỏi người ấy của bạn.
Chung thủy là khi bạn và người ấy đủ
tin tưởng lẫn nhau, là vẫn dành cho nhau một chút thời gian mỗi ngày, là đừng quá đặt nặng những giây phút bị bỏ rơi và hãy cố hành động để đối phương biết mình vẫn còn yêu người ấy. Chung thủy là sau tất cả những cãi vả, những bất đồng bạn và người ấy vẫn còn muốn nắm tay nhau đi đến cuối, chứ không phải mặc kệ.
Cho đến khi nào bạn và cả người ấy đều nhận ra rằng không có điều gì có thể khiến hai bạn dễ dàng hết yêu nhau thì khi đó mới có chữ “chung thủy”. Còn bất luận 2 bạn quen nhau bao nhiêu năm đi chăng nữa, nhưng một chút ít xao động rồi dồn nén tất cả chuyện cũ cho nó là lý do để chia tay thì khi đó “chung thủy” cũng vốn là một điều xa xỉ.
Chung thủy không xuất phát từ đầu, cũng chẳng phải chứng minh bằng thời gian bên nhau, chung thủy chính là không có lý do để từ bỏ nhau.