-
Bây giờ sao? Sớm vậy?
Con còn rất nhiều dự định..
- Ta rất tiếc nhưng đã tới lúc phải đi.
- Người có gì trong chiếc va li đó vậy? – người đàn ông hỏi
Chúa đáp:
- Đồ đạc của con
-
Đồ đạc của con? Ý Ngài là quần áo,
tiền bạc của con ư?
- Những thứ đó không thuộc về con. Chúng thuộc về Trái đất này.
-
Những thứ đó cũng không bao giờ thuộc về con. Chúng thuộc về
Thời gian.
- Nó cũng không phải là của con. Nó thuộc về hoàn cảnh.
-
Vậy đó là
bạn bè và gia đình con?
-
Ta rất tiếc. Họ chưa bao giờ là của con. Họ thuộc vào
con đường con đi.
-
Đó chắc chắn là
vợ và con trai của con?
- Cơ thể con là của cát bụi.
-
Liệu đó có phải là
tâm hồn con không?
- Không, nó là của ta.
Giàn giụa nước mắt, người đàn ông nhận chiếc va li từ Chúa, mở nó ngay lập tức và thấy va li hoàn toàn
trống rỗng. Nước mắt rơi xuống má, anh nói: Con chưa bao giờ có bất cứ thứ gì sao?
Chúa trả lời:
-
Đúng vậy. Chỉ có những
khoảnh khắc mà con đã
sống là thuộc về con. Con chưa từng sống vì bất cứ ai không liên quan tới con theo bất kỳ cách nào.