1. Người thượng đẳng thường giúp nhau thành công 
 
 
Ngược lại, người thượng đẳng biết nhìn xa trông rộng, không vì cái lợi trước mắt mà làm hỏng đại sự lâu dài, biết 
hợp tác với nhau để cùng 
tiến bộ. 
 
 
Trong 
sinh mệnh của chúng ta, ngoài việc phải 
chiến thắng người khác, đè nén người khác, vượt xa người khác, thực ra chúng ta còn có thể 
thành tựu người khác. 
 
 
Con người là một quần thể 
hỗ trợ lẫn nhau, cũng chỉ có thành tựu lẫn nhau mới có thể nhìn thấy trời cao biển rộng. 
 
 
2. Người thượng đẳng rất thích đọc sách 
 
Từng có người thỉnh giáo rất nhiều 
vấn đề với 
nhà văn 
Dương Giáng, bà đã nói một câu như sau: “Vấn đề của anh là 
đọc sách quá ít mà lại nghĩ quá nhiều”.
 
 
Tương lai một 
cá nhân có thể trở thành người như thế nào, thì trong đầu chứa đựng những 
kiến thức gì là điều rất quan trọng.
 
 
Trong lòng có sách vở tự nhiên mặt mũi sáng sủa, một người 
hay đọc sách, 
khí chất tự nhiên mà 
xuất chúng. Thi nhân Hoàng Sơn Cốc cũng nói: “Người không đọc sách 
sống nơi trần tục, soi gương sẽ thấy khuôn mặt khó ưa, 
nói chuyện thì rất vô vị”.
 
 
Trong “
Truyện ngụ ngôn Aesop” có kể lại một câu chuyện như sau: Lúc đó Thần Prometheus phụng 
mệnh Thần Zeus tạo ra 
con người, cố ý treo trên mỗi người hai cái túi: Cái túi trước ngực là 
khuyết điểm của người khác, túi sau lưng là khuyết điểm của bản thân mình.
 
 
Người hạ đẳng, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy cái túi trước ngực mình. Muốn nhìn thấy cái túi sau lưng mình, cách duy nhất là phải đề cao 
trình độ của bản thân. 
 
 
Mà những người chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người khác, trong nội 
tâm sẽ tràn ngập sự cay nghiệt. Chỉ khi nhìn thấy 
được khuyết điểm của bản thân rồi, thì mới có thể hiểu được thế nào gọi là khoan dung.
 
 
 
 
Mỗi người sinh ra trên đời này đều đã có một vị 
trí thích hợp dành 
cho bản thân, vị trí này từ sớm đã được 
chuẩn bị riêng cho 
bạn, chỉ chờ bạn đến để 
ngồi vào đó.
 
 
Mỗi người đều là độc nhất vô nhị, 
bản sự cũng là riêng biệt, vị trí cũng là duy nhất.
 
 
5. Người thượng đẳng tiến thoái có chừng mực
 
Người thượng đẳng hiểu được sự đúng mực, làm gì cũng có chừng có mực, không gây bất hòa, không 
ngạo mạn, luôn đứng ở một góc độ cao để nhận ra vị trí của mình, sau đó đưa ra những 
hành động phù hợp.
 
 
Biết rõ người cũng không nói hết, nói hết thì không có 
bạn bè. Trách người cũng không cần quá khắt khe, quá 
nghiêm khắc sẽ làm mọi người 
sợ mà tránh xa. Tôn kính người cũng không cần tỏ ra quá thấp hèn, quá khúm núm làm 
mất đi 
khí phách.
 
 
Một người biết giữ sự chừng mực, cũng là thể hiện trình độ cao hay thấp. Người hạ đẳng luôn làm cho người khác thấy nghẹn ở cổ họng, người thượng đẳng lại làm cho người khác cảm thấy 
thoải mái như đang tắm gió xuân. 
 
 
6. Người thượng đẳng biết quý trọng cuộc sống 
 
 
 
Theo lẽ thông thường mà xét, phát sinh sự việc nghiêm trọng như vậy, người 
chồng nhất định sẽ 
oán trách người vợ đã lái xe không cẩn thận, sau đó có thể là ầm ĩ một trận, nhưng mà 
sự thật lại ngoài dự đoán của mọi người. Sau khi xem xét lẫn nhau thấy không bị thương gì nghiêm trọng, hai 
vợ chồng vẫn 
vui vẻ chụp hình làm 
kỷ niệm.
 
 
Đối với người chồng này mà nói, mỗi sự kiện mà anh cùng vợ trải qua đều đáng để lưu làm kỷ niệm. Thật vậy, chỉ cần vẫn còn sống thì chuyện gì rồi cũng có thể giải quyết được.
 
7. Người thượng đẳng không sống qua loa 
 
Ở một vùng kia mới mở một cửa hàng nhỏ. Trước đó, các cửa hàng khác làm 
kinh doanh ở đây đều đã 
đóng cửa rồi. Trong cửa hàng này có một cặp vợ chồng 
trẻ, ở cửa ra vào có dán một tờ giấy màu hồng, trên đó viết tên của cửa hàng và đồ sẽ bán là màn thầu. 
 
 
 
Nhưng thật không ngờ, mấy tháng trôi qua, người mua ngày càng nhiều, vì vậy trên tờ giấy hồng lại ghi thêm mấy chữ, còn có bán bột mì, kẹo tam giác và 
bánh bò. 
 
 
Lại mấy tháng trôi qua, lại dán thêm tờ giấy hồng nữa, bên trong có thêm bắp luộc, tương nhà làm, trứng vịt muối và dưa muối.
 
Đôi vợ chồng trẻ này như một cây cỏ mỏng manh rung mình trong mưa gió, trong mắt bọn họ, có cái gì gọi là 
tuyệt vọng không?
 
 
“Đường xa vạn dặm 
khởi đầu bằng một bước chân”. Có người chỉ đứng từ xa mà nhìn ngọn núi trước mặt, thấy nó thật cao lớn và không dám bước lên nữa; có người lại chọn 
tiến lên chầm chậm từng bước một. Điều không ngờ là càng đi thì đường càng rộng, và cũng không khó khăn như vẫn 
tưởng tượng.
Xem thêm: