Có những người 25, 30 tuổi, khăng khăng mình đã lớn, nhưng thực ra lại sống với cảm xúc và tư duy không khác gì một đứa trẻ to xác? Liệu bạn đã thực sự lớn chưa?
Tuy nhiên, những biểu hiện bề ngoài như thế thường không phản ánh đầy đủ sự
phức tạp trong
quá trình trưởng thành
tâm lý bên trong.
Rất nhiều người phải
mất rất lâu để nhận ra rằng họ thực sự
tự do, đã qua rồi thời phải xin phép ai đó, như
bố mẹ,
giáo viên, anh chị...để rồi mới
được quyền sống như mình khao khát.
Chúng ta đợi cả năm trời trước khi dám bỏ công việc chán nản, mà thực sự là chẳng ai
quan tâm lắm nếu
ngày mai bạn có
nghỉ việc. Tuy vậy, bạn vẫn cảm thấy mình cần một sự "đồng ý" nào đó để hành động như ngày còn bé.
Chúng ta đợi một ai đó "có thẩm quyền", những người thực sự
hiểu chuyện để
cho phép trước khi dám làm điều gì đó mình khao khát. Nhưng
sự thật là, chẳng có một ai
có thể giúp bạn, hiểu bạn,
quyết định được mọi việc cho bạn bằng chính bạn được cả.
Chúng ta để những cái "nhãn vở" thuở nhỏ, "Nó là một đứa trầm tính", "Cậu này từ nhỏ đã
học dốt rồi", "
Cha mẹ lúc nào cũng phải bận tâm về nó", mặc dù đã hết hạn sử dụng, nhưng vẫn tiếp tục quyết định căn tính
hiện tại của mình.
Trở thành một người lớn, trưởng thành về mặt cảm xúc đòi hỏi một sự bỏ lại những định kiến của một đứa trẻ.
Những người có thẩm quyền, hồi bé là
cha mẹ và
thầy cô, bây giờ là
sếp, có thể sai, và bạn có quyền không phải nghe lời họ.
Những người làm ta đau, thay vì chỉ biết
khóc và chịu
tổn thương như hồi nhỏ, lớn có
nghĩa là
bình tĩnh nói ra điều gì đã làm bạn đau đớn, và yêu cầu người khác ngừng làm như vậy.
Khi bạn thừa nhận, tuy mình lớn, nhưng đôi lúc vẫn chỉ là một "đứa trẻ to xác", lúc đó bạn mới bắt đầu đang trưởng thành thực sự.