Con người ta nếu như có thể hiểu được “buông” thì ấy chính là bậc trí giả. Buông là biểu hiện của từ bi, trí tuệ và sự trưởng thành. Nó khác với “buông tha” hay “vứt bỏ” vốn là một dạng trốn tránh thực tại.
Trong lòng không thiếu thốn thì gọi là “phú”, được người khác cần đến, thì gọi là “quý”.
Vui mừng sảng khoái không phải là một loại
tính cách mà là một loại
năng lượng. Cách tháo gỡ
phiền muộn tốt nhất chính là
quên phiền
muộn.
“Không nghe” chính là thanh tịnh
Đời người phải biết điểm dừng mới vui. Vui
không thể vui hết mức bởi vì người xưa có câu:“Vui quá hóa
buồn”.
Ham muốn không thể phóng túng bởi vì phóng túng sẽ tạo thành tai
họa.
2. Quen phóng đại nỗi khổ của bản thân mình.
3. Quen mang nỗi khổ của bản thân mình ra so sánh với nỗi khổ của những người khác, đem khuyết điểm của mình ra so sánh với ưu điểm của người khác.
Gương mặt khó coi nhất chính là gương mặt khi
tức giận, bởi vì ai cũng không
thoải mái khi nhìn thấy bộ mặt như vậy. Điều khiến người khác
chán ghét nhất cũng chính là gương mặt khó coi, nó còn khiến người khác
khó chịu hơn là một lời
trách mắng.
Thà rằng vất vả cũng đừng ham muốn hưởng lạc
Thà rằng chịu thua cũng đứng cố tranh giành phần thắng
Thà rằng bình thường cũng đừng mua danh chuộc tiếng
Thà rằng chăm chỉ một chút còn hơn nhàn rỗi không làm gì.
“Buông” là một loại trí tuệ, biết “buông” mới sống được vui vẻ hạnh phúc!