Tuần trước một người 
đàn ông vào 
mua hàng và rồi phát hiện ra đã bỏ 
quên mất ví, nên 
không thể có cả thẻ 
hay tiền mặt để trả. Thật là một tình huống bối rối mà chắc 
bạn, tôi, chúng ta đều đã từng gặp phải trong đời!
 
Chúng tôi đã không đập bàn đập ghế, đã không quát tháo gây 
áp lực, không bắt ép người đàn ông đứng tuổi ấy để lại một thứ gì để làm tin ông sẽ quay lại và thanh 
toán hoá đơn ấy.
 
Chúng tôi đã không thể và không muốn làm gì khác ngoài mỉm 
cười, và nói “
It is not really a problem Sir, you can come back to 
PAY us later”
(Không có gì to tát đâu ngài, ngài 
có thể quay lại và trả 
cho chúng tôi sau cũng 
được)
 
Chúng tôi đã tạm ứng 
lòng tin của mình cho người đàn ông ấy, và 
cố gắng không làm cho ông cảm thấy bối rối hơn nữa. £7.5 không đáng để làm cho một người đàn ông thấy khó xử. Tại thời điểm đó, ông không có tiền trả, nhưng qua cách 
ứng xử thẳng thắn và 
trung thực, chúng tôi có 
niềm tin rằng đây vẫn là một 
Thượng Đế đáng 
tin cậy.
                                
Và sáng nay, một phong bì nhỏ nằm trước cửa với một tấm bưu thiếp như trong hình, £10, một hoá đơn (bill) mua hàng, và một lời nhắn thật 
dễ thương đủ làm cho chúng tôi mừng 
vui cả ngày; đóng dấu bưu điện gửi từ Hull một thành phố rất xa London.
 
“Very 
many thanks for your patience and……
From the man without a wallet”
 
Chúng tôi không mừng vui vì thu lại được £10, chúng tôi vui vì 
lòng tin của chúng tôi đã được tạm ứng đúng người và được đáp lại theo cách của một người 
lịch sự, 
tử tế và trung thực nên làm. Chúng tôi được 
nhận lại nhiều hơn những gì chúng tôi 
cho đi.
 
 
Niềm tin ta dành cho nhau cũng như mua một tờ 
vé số, có thể trúng, và rất nhiều 
khả năng không thể trúng, nhưng quan trọng hơn cả, nó giúp cho ta 
hi vọng. Và chúng ta cần điều đó để sống…..Vậy thôi.