Chuyện nhỏ

17/06/2015   4.377  4.25/5 trong 6 lượt 
Chuyện nhỏ
Kính thưa bố mẹ. Trước hết xin bố mẹ thứ lỗi cho con là đã vào đại học được ba tháng, tức hết một học kỳ, mới viết thư cho bố mẹ.

Sau đây con muốn trình bày cho bố mẹ được rõ cuộc sống của con trong ba tháng vừa qua. Nhưng trước hết con xin bố mẹ hãy ngồi xuống ghế, bởi nếu không thì bố mẹ sẽ không thể đọc đến đoạn cuối của bức thư này. 
 
Hiện giờ sức khoẻ của con khá tốt. Trong tháng đầu tiên, con bị một chấn thương ở đầu sau khi nhảy qua cửa sổ để thoát thân vì phòng trọ của con bốc cháy. Phải nằm viện hai tuần, nhưng nay thì con không còn thấy đau đớn gì nữa. Mỗi tuần con chỉ bị nhức đầu tối đa một lần thôi. 
 
Lúc ấy rất may là cô gái ở nhà đối diện phòng trọ của con đã nhìn thấy. Chính cô ta đã gọi xe chữa lửa và xe cứu thương đến. Cô ấy cũng chăm sóc con trong thời gian con nằm viện; và bởi vì con không biết phải trú ngụ ở đâu sau cơn hỏa hoạn đó nên cô ấy đã đề nghị con về ở chung với cô ấy. Căn phòng của cô ấy tuy không tiện nghi lắm nhưng rất xinh xắn dễ thương. Tuổi cô ấy gấp hai lần tuổi con nhưng là một phụ nữ đáng ngưỡng mộ và chúng con đã yêu nhau. Chúng con muốn cưới nhau nhưng chưa định được ngày tháng vì con còn phải chờ cho cô ấy sinh nở xong. 
 
Vâng, thưa bố mẹ kính mến, không lâu nữa con sẽ làm bố. Con biết bố mẹ rất mong được trở thành ông bà và con chắc chắn bố mẹ sẽ đón nhận đứa bé với tất cả niềm yêu thương. Điều ngăn cản chúng con tiến hành hôn lễ là vì cả hai đều bị bệnh truyền nhiễm, nhưng con tin là chúng con sẽ nhanh chóng lành bệnh bởi mỗi ngày đều có tiêm thuốc pénicilline. 
 
Con biết là bố mẹ sẽ mở rộng vòng tay đón nhận cô ấy vào gia đình. Cô ấy rất đáng yêu và dù không được học hành nhiều nhưng bù lại cô ấy có rất nhiều tham vọng. Cô ấy không cùng màu da, cùng tôn giáo với chúng ta, nhưng con biết bố mẹ luôn luôn có tấm lòng bao dung rất lớn lao. 
 
Con tin chắc bố mẹ cũng sẽ yêu thương cô ấy như chính con vậy. Và bởi vì cô ấy cũng gần bằng tuổi với bố mẹ nên con tin là ba người sẽ rất hợp và sẽ là bạn của nhau. Bố mẹ của cô ấy cũng là những con người rất tuyệt: bố của cô ấy hình như là một người làm thuê nổi tiếng ở một ngôi làng nhỏ bên châu Phi, quê hương của cô ấy. 
 
Còn bây giờ con xin nói sự thật cho bố mẹ biết: phòng con ở không hề có hỏa hoạn. Con chẳng bị chấn thương não, chưa bao giờ nằm viện, lấy vợ hay bị bệnh truyền nhiễm cũng như chẳng có cô gái nào hiện diện trong cuộc sống của con. Chỉ có điều là trong học kỳ vừa qua, con đã bị rớt ba môn trong số sáu môn học và con muốn giúp bố mẹ thấy đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. 
 
Con yêu của bố mẹ.

Bài liên quan chủ đề Cha Con

Quảng cáo

Sưu tầm

Người đăng

Gõ Kiến

Gõ Kiến

Gõ Kiến chăm chỉ


Là thành viên từ ngày: 30/03/2014, đã có 289 bài viết

Tài trợ

BÌNH LUẬN

Bạn cần đăng nhập để bình luận.
No Avatar

Chưa có bình luận nào cho bài này, tại sao bạn không là người đầu tiên nhỉ?

Bài viết khác

Một la mã, xuống dòng,...
Thời Tony đi hạc, có nhiều thầy cô giảng rất hay, sinh viên ngồi nghe thích thú. Còn cũng có vài “ tiến sĩ gây mê ”, đứng trên bục cầm cái micro nói cái gì đó không rõ, dưới này cả trăm đứa, loi nhoi ghi chép đâu được 5 phút là gục ngã.

Dượng Tony

Những tháng ngày sinh viên: Chuyện năm 2
Người càng giỏi toán thì mọi thứ của họ đều hanh thông, do cuộc đời là một bài toán lớn, trên đường đi ta sẽ bắt gặp vô vàn các bài toán nhỏ.

Dượng Tony

Hãy thanh thản như một đóa bồ công anh
Hôm nay dù việc có lớn đến mấy so với ngày mai cũng chẳng là gì, chuyện hôm nay có lớn đến mấy đến ngày mai cũng thành chuyện cũ, chuyện hôm nay có lớn đến mấy đến kiếp sau cũng thành truyền miệng.

Có thể bạn cần

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm... Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận...

Liên kết logo

Bàn phím trong mơ