Còn cô bồ cũng cảm thấy cô đơn, buồn tình rồi hát :
- "Thuyền ơi có nhớ bến chăng
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền"
Anh chàng nghe thấy cũng hát vọng sang giãi bày :
- "Thuyền đây đã dựng cột buồm
Ngặt vì một nỗi đồn tuần bên sông"
Cô bồ hiểu ý nhưng muốn mách nước , liền hát :
- "Đồn tuần thì mặc đồn tuần
Đóng thuế một lần rồi nó cho đi"
Anh chàng nghe vậy , buồn bã trả lời ngao ngán :
- "Vốn liếng anh có ra gì?
Nếu mà đóng thuế còn chi cột buồm?"