Trước đây, có hai người
đói khát nhận
được ân huệ của một mạnh thường quân: Một chiếc
cần câu và một mớ
cá tươi rói. Một người nhận cá, một người nhận cần câu, nhận xong đường ai nấy đi.
Người nhận được cá nhanh chóng tìm củi khô, đốt lên rồi đưa cá vào nướng. Cá vừa chín, anh ta
ăn ngấu nghiến, nhanh đến mức chẳng kịp
tận hưởng hương vị thơm ngon của món ăn,
đồ ăn đã hết sạch. Không lâu sau đó, anh ta
chết đói bên đống xương cá.
Trong đi đó, người nhận cần câu tiếp tục
chịu đựng đói khát, lê từng bước khó nhọc đến bờ biển. Thế nhưng khi lờ mờ nhìn thấy mặt biển xanh ở xa, đó cũng là lúc chút sinh lực cuối cùng trong người cũng cạn kiệt. Anh ta chỉ còn biết mở to mắt,
buông tay từ biệt thế gian trong nỗi
tiếc nuối vô hạn.
Lại có hai người
cơ hàn khác, cũng nhận được ân huệ tương tự từ một
nhà hảo
tâm. Tuy nhiên, không giống như hai người trước, sau khi nhận đồ cứu tế, họ không tách nhau ra mà thoải thuận cùng nhau tìm ra bờ biển, mỗi lần đói chỉ nướng một
con cá để cầm hơi.
Mỗi một
con người nếu chỉ nhìn vào
lợi ích trước mắt, phần thưởng giành được chỉ là
niềm vui ngắn ngủi. Nhưng dù một người có
mục tiêu to lớn đi chẳng nữa, cái anh ta phải đối mặt vẫn là
hiện thực cuộc
sống.