Ta 
không thể sống một mình. 
Cuộc sống là sự tương 
duyên nương tựa giữa ta và người. Mấy mươi năm 
sống trong đời, không biết bao nhiêu người đã đi ngang đời ta. Có lẽ ta sẽ không 
nhớ hết những người từng gặp từ khi mở mắt chào đời đến bây giờ.
 
 
Nhưng 
gặp gỡ trong một 
khoảnh khắc nào đó 
hay một 
thời gian dài thì cũng không ngoài chữ duyên. Dù duyên ấy là thiện duyên hay 
ác duyên, nhưng có gặp nhau thì đã có duyên rồi.
 
 
Người với người gặp gỡ là dựa vào một chút 
duyên phận, sống được với nhau, là dựa vào một chút 
thành ý…
 
 
Sự hấp dẫn của đàn ông không ở chỗ có bao nhiêu tiền, lớn lên đẹp trai đến đâu, 
mà là khi gặp chuyện có thể gánh vác trách nhiệm.
 
 
Sự quyến rũ của phụ nữ không phải ở chỗ xinh đẹp bao nhiêu, mà là ở tính cách 
ôn nhu, thiện 
lương và một nội 
tâm khoan dung độ lượng.
 
 
Trong cuộc sống, bất kể tình thân, tình 
bạn hay là tình 
yêu, có thể tự nhiên mà gắn bó 
mới thực sự là tình cảm tốt đẹp nhất.
 
 
Tai thính thật sự có thể nghe được tiếng lòng; mắt sáng thực sự có thể nhìn thấu nội tâm…
 
Chứng kiến không có nghĩa là đã nhìn thấy,
Nhìn thấy không có nghĩa là thấy rõ,
Thấy rõ không có nghĩa là đã xem hiểu,
Xem hiểu không có nghĩa là đã nhìn thấu,
Nhìn thấu không có nghĩa là đã thông suốt,
Thông suốt không có nghĩa là không phiền não.
 
Chuyện trên đời có những lúc biến 
hóa 
khôn lường, nhưng có thể bảo trì một nội tâm 
bao dung, thấu hiểu và trân quý thì có thể khiến các mối quan hệ được bền chặt lâu dài. Bởi dù sao, những người có thể gặp được trong kiếp này đều là duyên phận hy hữu.
 
 
Mọi người thường nói, duyên 
do trời định, phận do nhân định. Đúng là như thế, gặp nhau là ý trời, bên nhau là ý người. Dựa vào đôi bên gìn giữ, 
phát triển thì duyên một lần gặp gỡ mới thành mối phận trăm năm. Nhưng duyên phận dài ngắn thế nào lại chẳng ai hay, ai biết? Một năm, năm năm, cả đời? Hết thảy chúng ta đều không đoán 
được.
 
 
Hôm nay có duyên phận không có 
nghĩa là vĩnh viễn sẽ có duyên phận. 
Phật bàn về 
nhân duyên rằng, cái gì cũng chỉ có thời điểm, duyên phận cũng vậy. Bởi thế mà phải nắm thật chắc, giữ thật chặt, hết lòng quý trọng. Đó là món quà trời ban, chỉ trong một giây, một khắc, một đoạn.
 
 
Kiếp này 
có thể tương 
ngộ chính là điều 
hạnh phúc nhất. Bất kể là gặp thoáng qua, là bạn bè, đồng sự, hay hẹn ước trăm năm đều vô cùng trân quý.
 
 
Sinh mệnh vốn là một hành trình phiêu bạt, gặp được ai cũng đều không hề ngẫu nhiên, vậy nên ta cần trân trọng tất cả những người gọi ta là bằng hữu, cảm 
ơn những người mà kiếp này ta tương ngộ.