“
Hận ạ!”, cả lớp đồng thanh.
Đáp án của đám
học sinh đưa ra rất chắc chắn, chúng
trả lời rất nhanh, hơn nữa rất lớn tiếng, vẻ mặt thì sáng ngời hớn hở, giờ phút này mà có một người nước ngoài không hiểu
tiếng Việt đi ngang phòng học, chắc ông ta 100% sẽ
không thể đoán ra
được thanh âm
vui vẻ giống như đang ca hát kia lại chính là đang nói mỗi một chữ “hận”.
Thầy giáo nhìn quanh phòng học, thở dài,
đơn giản chỉ vì học sinh của mình còn
trẻ, đúng là còn quá trẻ, thầy đặt cuốn
sách xuống, nói:
“Nói như thế này nhé,
ví dụ, giờ đây các em đang yêu một ai đó, sau đó thì sao?
Chia tay. 50 năm sau, lúc các em 70 tuổi rồi, vào một ngày nọ, đang tản bộ lúc hoàng hôn,
định mệnh run rủi, hai người lại gặp nhau, lúc đó, người kia nhìn em chằm chằm và nói: XXX, tôi hận anh!”
Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, thầy nghĩ là các em nên
vui mừng, bởi vì thực sự bị người nào đó
ghét tới cả một nửa thế kỷ cũng không dễ dàng, hận cũng chính là một
tình cảm rất dễ gây
mệt mỏi, muốn có người hận các em cả 50 năm trời cũng không đơn giản,
sợ là tới lúc đó khi em bước lại người đó và nói:
“XXX, còn nhận ra tôi không?
Người kia ngẩn người nhìn em và nói:
“Ah, có chút quen quen… mà anh là ai?”
“
Cho nên mới nói, trái ngược với yêu không phải là hận, mà là sự
thờ ơ”.
Đám học sinh đã không còn cười nữa, nhưng chúng có thể hiểu được
kết luận này của thầy giáo không?
Đơn giản là vì tuổi còn quá trẻ nên yêu và hận là một từ có thể nói rõ một cách dễ dàng, nhưng khi tuổi đời càng
chồng chất, năm tháng càng trôi đi, những
cảm xúc trẻ
con ấy rồi cũng dần tiêu biến,
con người sẽ có được những
cảm nhận sâu sắc hơn, đằm thắm hơn,….
Đời là thế, chẳng có gì
ôm giữ mãi được trước
thời gian….