Chuyện tình yêu, từ xưa đến nay vẫn không thể nào thay đổi. Đó chính là không thể nào gượng ép. Vậy nên, người ta nói, có một loại tình cảm gọi là “vô duyên”, có một loại từ bỏ gọi là “tác thành”.
Trải qua rồi, mới hiểu được như thế nào là
kiên trì hay từ bỏ đúng lúc. Trong khi đạt được hay
mất đi, chúng ta mới dần nhận ra chính mình.
Học cách từ bỏ, trước khi rơi lệ hãy xoay người bỏ đi, lưu lại bóng hình đơn lẻ…
Học cách từ bỏ, đem ngày hôm qua chôn chặt dưới đáy lòng mình, chỉ lưu lại những kỉ niệm
tốt đẹp nhất.
Học cách từ bỏ, để mỗi người có
khởi đầu tốt đẹp hơn,
vết thương tình cũng không còn hằn sâu trong ký ức.
Vậy nên, hãy
nhớ rằng, càng
cố gắng chiếm hữu, chính là đang cố tình đánh rơi nó.
Nhận thấy rằng “vô duyên”, nhẹ nhàng
buông bỏ, tự nhiên sẽ thấy lòng mình tựa như được
giải thoát. Tình yêu đến từ hai phía, vậy nên bạn không thể nào một mình bước đi và chiếm hữu
trái tim của người ấy. Duyên
nợ trả xong rồi, không còn
oán hận, chỉ còn lại
nụ cười vương lại trên môi.
Biết cách từ bỏ, biết đâu
hạnh phúc khác đang
chờ đợi bạn ở phía trước, trọn vẹn và đáng
sống, đáng yêu hơn bao giờ hết.
Cuộc sống này cũng vậy, mang theo thật nhiều mọi thứ, chỉ khiến bạn thêm sầu
não. Vậy nên có đôi lúc, chúng ta phải học cách buông bỏ, quẳng gánh
lo âu đi mà
vui sống.