“Anh định làm gì vậy? Bỏ xuống!” tình nguyện viên 
người Mỹ quát lớn.
 
 
Chúng tôi không khỏi bất ngờ trước 
hành động kì quặc của chàng trai người Mỹ. “Chúng ta đến đây để giúp mọi người kia mà?” Họ nghĩ thầm.
 
 
“Chào em, tụi anh đã đi rất xa để đến đây. Trên xe có rất nhiều thứ, em 
có thể giúp anh chuyển chúng xuống không? Tụi anh sẽ trả công cho em”. Tình nguyện viên người Mỹ hỏi cậu bé.
 
 
Trong khi đứa 
trẻ còn đang 
lưỡng lự, thì các cậu bé khác đã chạy tới trước chiếc xe. Tình nguyện viên người Mỹ cũng đề nghị giống như vậy với chúng.
 
 
Một đứa trong nhóm xung phong khuân thùng 
bánh bích quy xuống xe.
 
 
“Rất cám 
ơn em đã giúp anh, đây là phần thưởng cho em – một thùng bánh bích quy và một cái 
chăn bông được trao cho cậu bé – Không còn ai sẵn lòng 
giúp đỡ bọn anh nữa sao?“
 
 
Những đứa trẻ lập tức trèo lên xe và trong tích tắc hàng hóa đã nằm ngay ngắn dưới mặt đất. Các tình nguyện viên nhanh chóng trao cho mỗi em một phần quà cứu trợ.
 
 
“Hãy nhìn xem, mọi người đang rất 
mệt mỏi. Thật tuyệt vời nếu em có thể tặng mọi người một bài hát.” Tình nguyện viên người Mỹ gợi ý.
 
 
“Cám ơn em, bài hát thật tuyệt!” Chàng trai vừa nói vừa trao cho cậu bé một phần quà.
 
 
Đêm đó, các tình nguyện viên đã có dịp 
trò chuyện cùng nhau. Anh 
bạn người Mỹ nói:
 
 
“Thật xin lỗi vì thái độ của tôi ban sáng, tôi không nên lớn tiếng như thế. Nhưng bạn biết không; nghèo không phải là cái tội, nhưng nếu những đứa trẻ ấy nhận được sự giúp đỡ của mọi người một cách quá dễ dàng, rất có thể chúng sẽ hình thành lối nghĩ: dùng sự nghèo đói của mình để mưu sinh, chứ không cố gắng phấn đấu để vươn lên. Lúc ấy, chúng sẽ càng nghèo khổ hơn. Đó không phải là lỗi do chúng ta gây ra hay sao?” 
 
Dường như những đứa trẻ đã quen với việc được mọi người giúp đỡ bằng cách phân phát thức 
ăn, 
nhu cầu yếu phẩm hay 
tiền bạc mỗi khi đến đây. Cho nên chúng ngang nhiên đứng trên đường chờ những 
chuyến xe thiện nguyện đến phát quà.