Phật tổ nói: “
Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Chàng trai nói: “Nhanh vậy sao?
Con vẫn còn rất nhiều việc vẫn chưa hoàn thành”.
Phật tổ nói: “Ta rất tiếc, nhưng đã đến lúc phải đi rồi”.
Chàng trai hỏi Phật tổ: “Thưa Phật tổ, trong cái rương này của ngài có gì vậy?”
Chàng trai
hoài nghi hỏi: “Di vật của con sao? Ý ngài nói là đồ dùng, quần áo, và
tiền của con đúng không ạ?”
Phật tổ nói: “Những thứ đó chưa bao giờ là của con cả, chúng thuộc về địa cầu”.
Chàng trai hỏi tiếp: “Vậy đó có phải là ký ức của con không?”
Phật tổ nói: “Không phải, chúng thuộc về
thời gian”.
Chàng trai suy đoán: “Vậy là thiên phú của con rồi?”
Phật tổ đáp lời: “Không phải, chúng thuộc về cảnh
ngộ”.
Phật nói: “Không, tiểu tử nghe này, họ thuộc về
hành trình con đã đi qua”.
Phật nói: “Không, họ thuộc về
trái tim của con”.
Chàng trai nói: “Vậy nhất định là
thân thể của con”.
Phật tổ: “Không, thân xác của con thuộc về cát bụi”.
Cuối cùng, chàng trai khẳng định nói: “Vậy thì chắc chắn là linh
hồn của con!”
Phật tổ mỉm
cười nhìn chàng trai nói: “Tiểu tử à, người hoàn toàn sai rồi, linh hồn của con thuộc về ta”.
Chàng trai rưng rưng nước mắt, tiếp nhận cái rương từ tay Phật tổ, rồi mở ra … thấy bên trong hoàn toàn
trống rỗng không có bất kỳ một thứ gì!
Tất cả chỉ là thoáng chốc trong cuộc đời này
Nước mắt lăn dài, chàng trai
đau khổ hỏi Phật tổ: “Chẳng lẽ từ trước đến giờ con chưa từng có một cái gì ư?”
“Vậy cái gì mới là của con?”
Phật tổ trả lời: “Khi còn
sống, tất cả những thứ thoảng qua trong nháy mắt đó đều là của con”.
Vậy, điều quan trọng nhất mà ta
sở hữu là gì? Không phải là sự huy hoàng của ngày hôm qua, cũng không phải là hy vọng của ngày mai, mà chính là
hiện tại.
Kỳ thực,
sinh mệnh đời người chỉ như cái chớp mắt ngắn ngủi, khi sắc thân tiêu tan mới bàng hoàng nhận ra hết thảy đều thật trống rỗng hư không.