Có một câu chuyện kể rằng:
Xưa có một hành khách bước đơn độc trên chặng đường xa. Khi đã quá mỏi mệt và kiệt quệ, anh nằm xuống và
ngủ một giấc ngon lành trên thảm cỏ ven đường. Không lâu sau, một
con rắn độc từ trong bụi cỏ chui ra và bò về phía người độc hành này.
Khi con rắn
chuẩn bị cắn người khách đang ngủ, bỗng một người đi ngang qua đó, kịp thời đánh
chết con rắn độc rồi đi tiếp. Người độc hành vẫn ngủ
say sưa mà không hề biết chuyện gì đang diễn ra.
Cho đến cuối
cuộc đời, anh vẫn không
hay biết rằng mình đang
sống trong ân huệ của người qua đường vô
danh thuở nọ…
Có thể vị khách độc hành không hề biết đến
ơn cứu mạng ấy, và người qua đường cũng đã
quên từ lâu, nhưng sự tình này đều ghi dấu trong Trời Đất.
Lại cũng có chuyện như thế này:
Một hôm, người
chồng trở về
nhà. Lúc đó trời đã khuya lắm rồi, nhưng chiếc đèn bên hiên nhà vẫn sáng rực, chiếu rọi một đoạn đường phía ngoài ngôi nhà. Anh cho rằng
vợ mình ngủ quên, định bụng vào trong nhà tắt đèn, nhưng không ngờ lại bị vợ cản lại. Anh chưa kịp hỏi nguyên
do thì chị vợ đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ cho chồng nhìn.
Ven đường bên ngoài cửa sổ là một chiếc
xe ba bánh chở đầy rác. Ngay cạnh đó, một cặp
vợ chồng đang
ngồi nghỉ dưới ánh đèn ấm áp bên hiên nhà. Họ vừa nói vừa
cười, và cùng nhau
ăn chút gì đó để lót dạ đêm khuya.
Nhìn thấy cặp vợ chồng ấy đang chuyện trò
vui vẻ dưới ánh đèn, cả anh và vợ đưa mắt nhìn nhau rồi
nhẹ nhàng rút lui. Có lẽ hai vợ chồng người thu gom rác ấy sẽ vĩnh viễn không biết rằng,
ở đâu đó trong thành phố này, có một ngọn đèn vẫn hàng đêm vì họ mà thắp sáng.
Và
bạn thấy đấy, có những
sự giúp đỡ diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ. Vậy cớ sao cứ phải đợi đến khi mắt thấy, tai nghe rồi chúng ta mới
biết ơn trong lòng?
Bởi vì, có những “
cho đi” không bao giờ mong chờ bạn đền đáp. Có những “
giúp đỡ” không bao giờ chờ bạn nói “
Cảm ơn!”
Vì vậy, hãy cứ biết ơn cuộc đời này và hãy dùng lòng cảm ơn để đối đãi với tất cả mọi người xung quanh bạn.
Và đừng quên rằng:
Không biết
hành động, có thông minh cũng chẳng thể viên dung.
Không biết dưỡng thân, có trị liệu cũng chẳng thể
trường thọ.
Có một thứ không thể thiếu: Đó chính là bạn
bè.
Có một thứ không thể bội quên: Đó chính là cảm ơn.