“Có chuyện gì mà
làm con khóc vậy?”
“Thì
nhà ngươi làm gì
được? Ông ấy đã chết rồi, buồn khóc chẳng thể làm ông ấy
sống lại”.
“Vâng, thưa Ngài,
con hiểu điều đó; buồn khóc chẳng thể làm
cho cha con trở về với con, nhưng con đến đây cầu xin Ngài một điều: xin Ngài hãy làm một điều gì đó cho người cha quá cố của con”.
“Vậy ta
có thể làm gì giúp cho cha con?”.
“Thưa ngài, xin ngài làm một cái gì đó. Ngài là đấng toàn năng, chắc chắn ngài có thể làm được. Ngài hãy xem, các vị
tu sĩ cúng tế ở kia, họ phát giấy xá tội, cử hành những nghi thức cúng
lễ cầu siêu
giúp người quá cố. Thế nên, nếu nghi thức cúng tế cầu siêu được tiến hành ngay bây giờ và ngay tại đâu, thì
cánh cửa trên thiên giới sẽ sớm mở ra, và người quá cố đều sẽ được siêu thăng về nơi đó. Họ sẽ được tiếp nhận vào
cảnh giới mỹ diệu ấy. Thưa Ngài, Ngài là đấng toàn năng, có đầy đủ
quyền lực. Nếu Ngài chủ tế nghi thức cầu siêu cho cha con, cha con không những nhận được vào nơi thiên quốc mà ông ấy sẽ mãi được lưu lại ở nơi ấy. Thưa Ngài, xin Ngài hãy giúp cha con”.
Biết rằng chàng trai trẻ tràn ngập nỗi
đau khổ và khó có thể hiểu được những lý lẽ phải trái trong lúc này, Đức Phật bèn nghĩ ra cách để giúp chàng trai minh tỏ sự việc. Ngài nói: “Nhà ngươi hãy đi mua hai cái chậu đất nung”. Chàng trai sung
sướng nghĩ rằng Đức Phật đã nhận lời làm lễ cầu siêu cho cha mình và tức tốc đi chợ mua hai cái chậu bằng đất nung.
“Được rồi”, đức Phật nói, “hãy đổ vào chậu thứ nhất đầy đá cuội, chậu thứ hai đầy bơ”. Chàng trai làm y
lời Phật dạy. “Bây giờ bịt kín hai chậu lại, xong rồi thì bỏ xuống
hồ nước”. Chàng trai làm xong, hai cái chậu chìm ngay xuống đáy hồ. “Bây giờ”, Phật nói, “đem cái gậy ra đây, chọc vỡ cả hai chậu”. Chàng trai trong lòng
vui khôn tả tin rằng Đức Phật đã cử hành nghi lễ cầu siêu cho cha mình.
Theo tập quán cổ truyền của
Ấn Độ, khi người cha chết, người con làm lễ hỏa táng. Vào khoảng giữa
thời gian thiêu, người con dùng cây gậy thọc và làm vỡ sọ đầu. Theo đó, khi sọ đầu được mở ra nơi trần gian này thì cánh cửa thiên giới cũng được mở. Vì thế chàng trai nghĩ, “Cha ta đã được thiêu đốt ngày hôm qua cũng chính là theo cách mà Đức Phật muốn mình làm vỡ các chậu ngày hôm nay!”. Vừa nghĩ anh vừa cảm thấy rất
hạnh phúc với điều mà Đức Phật đã làm. Chàng trai chọc gậy, lập tức, chậu đựng bơ vỡ, khiến chất lỏng vàng nổi lênh láng trên mặt hồ. Chậu kia đựng
những hòn đá cuội vẫn nằm yên dưới đáy hồ. Khi đó, Đức Phật liền nói:
“Chàng trai, đó là những gì ta đã làm. Bây giờ hãy mời các
thầy cúng tế và nói với họ tụng kinh và
cầu nguyện rằng: ‘Hỡi các viên đá cuội, hãy nổi lên, hãy nổi lên! Hỡi bơ ơi, hãy chìm xuống, chìm xuống! Hãy để thế gian này chứng
kiến điều sẽ xảy ra'”.
“Ồ, thưa Ngài, Ngài nói đùa với con đấy ư!
Không thể nào như thế được, những viên đá cuội nặng hơn nước, chúng chìm xuống đáy. Chúng chẳng bao giờ có thể nổi lên được. Đây là
quy luật tự nhiên! Và thưa Ngài, bơ nhẹ hơn nước, chúng phải nổi lên chứ chẳng thể nào chìm xuống được. Đây cũng là
quy luật tự nhiên”.
“Chàng trai, nhà ngươi biết nhiều về quy luật tự nhiên, nhưng nhà ngươi lại không chịu hiểu về những quy luật này. Nếu cha người suốt cả
cuộc đời, ông ấy đã làm những điều không nên làm, nói những điều không nên nói, tội
nghiệp chất
chồng nặng như những viên đá cuội kia, thì chẳng phải ông ấy sẽ khó
siêu thoát và không ai có thể giúp được. Còn nếu tất cả
việc làm của cha ngươi từ thuở sinh thời đều nhẹ như bơ, thì chẳng phải ông ấy sẽ được siêu thoát; ai có thể đè ông ấy xuống được đây?”.