Cây vô dụng

31/03/2015   2.878  4.45/5 trong 166 lượt 
Cây vô dụng
Có một mộc sư tên Thạch đi qua vùng Khúc Viên của Tề thấy có một cây lịch to lớn trước miếu thổ thần.

Bóng râm của nó có thể che hết ngàn con bò, cây cao đến đỉnh núi, thân lớn bằng trăm người ôm, cành của nó có thể khoét thành thuyền độc mộc. Người ta bu lại coi đông như chợ, thế mà Thạch vẫn cắm đầu đi thẳng.
Bọn đệ tử nhìn chán rồi mới đuổi theo Thạch. Một đứa nói: Từ khi con vác búa theo thầy đến này chưa hề thấy cây nào lớn đẹp như vậy. Thế mà thầy không thèm nhìn là sao?
Mộc sư nói: Thôi, thôi! Đó là cây vô dụng, ta còn lạ gì. Dùng nó làm thuyền thì đắm, làm quan tài thì mau mục, làm khí cụ thì mau hỏng, làm cửa thì nó hay tiết ra chất dầu rất nhớp, làm cột kèo rui mẻ thì lắm mối mot. Vì vậy nó mới sống lâu và cao như thế.
Nhưng sao nó lại mọc ở chỗ tế tự?. Mộc sư đáp: Cây ấy bất quá chỉ gửi mình ở nơi cúng tế để những kẻ ngu dốt khỏi chửi nó vô dụng. Không mọc ở chỗ miếu thì dễ bị phá đi, nhưng cách bảo toàn đó có khác gì con người?.
Lấy sự lý đời này ra để chứng minh có lẽ không khác xa lắm! ...

Quảng cáo

Sưu tầm

Người đăng

Gõ Kiến

Gõ Kiến

Gõ Kiến chăm chỉ


Là thành viên từ ngày: 30/03/2014, đã có 289 bài viết

Tài trợ

BÌNH LUẬN

Bạn cần đăng nhập để bình luận.
No Avatar

Chưa có bình luận nào cho bài này, tại sao bạn không là người đầu tiên nhỉ?

Bài viết khác

Bạn có thật sự là người vô dụng?
Con người được sinh ra trên đời không có ai là vô dụng cả. Đừng vì sự xem thường của người khác mà tạo thành chướng ngại cho mình, bởi chỉ có những chuyên gia thực sự mới có thể đánh giá được đúng giá trị của bạn mà thôi.

Trên thế gian này không ai là đồ bỏ đi cả
Rất nhiều việc anh làm đều thất bại, thế nhưng người vợ không bao giờ than phiền, ngược lại còn động viên, khuyến khích. Anh hỏi vợ vì sao lại có lòng tin với anh như vậy, người vợ trả lời một câu rất đơn giản…

Có thể bạn cần

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Tại sao cần phải học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân?

Bố tôi vừa mua một cái smartphone, hỏi tôi cách mở wifi, tôi nói mà ông mãi không hiểu, tôi nhắc lại ông vẫn nói là ông không biết. Lúc ấy tôi ức chế, gào lên: “Thôi, bố đừng hỏi nữa, con không biết đâu!” Không biết khi ấy bố tôi đau lòng như thế nào. Ngày nhỏ, khi tôi chưa biết thứ gì, bố tôi đã kiên nhẫn dạy tôi bước đi, dạy tôi học nói, dạy tôi ăn cơm... Giờ mỗi lần nghĩ lại đều thấy hối hận...

Liên kết logo

Bàn phím trong mơ