Có một chàng trai không thi vào đại học, cha mẹ bèn tìm một người vợ cưới về cho anh. Sau khi kết hôn, anh dạy học tại một trường tiểu học trong làng. Vì không có kinh nghiệm, nên chưa đầy một tuần anh đã bị học sinh xua đuổi cho “rớt đài”.
Trở về nhà, người vợ khẽ khàng lau nước mắt cho anh, an ủi nói: “Những việc không vừa ý mình thì có đầy ra đó, có người trút ra được, cũng có người trút không được, anh không cần phải thương tâm như vậy, sẽ có nhiều việc thích hợp hơn đang chờ anh kia mà”.
Sau đó, anh ra ngoài làm công cho người ta, lại bị ông chủ đuổi về vì anh làm việc quá chậm. Lúc đó, vợ nói với anh: “Động tác luôn có nhanh có chậm, người ta đã làm việc nhiều năm như vậy, còn anh thì chỉ là học sinh đọc sách, sao có thể nhanh như họ được?”
Anh lại trải qua rất nhiều công việc, nhưng cũng vẫn thế, phần lớn là bỏ dở nửa chừng. Thế nhưng, mỗi lần anh chán nản thất vọng trở về, người vợ lại luôn luôn an ủi anh, chưa bao giờ than trách một câu.
Đến khi 30 tuổi, nhờ vào khả năng thiên phú về ngôn ngữ, anh làm phụ đạo viên tại một trường khuyết tật. Về sau, anh xây dựng được một trường khuyết tật khác. Sau đó, tại rất nhiều thành phố, anh lại xây dựng được nhiều phân hiệu khác. Từ đó, anh trở thành ông chủ giàu có với ngàn vạn tài sản.
Một ngày khi đã công thành danh toại, anh hỏi vợ rằng:
“Mỗi lúc anh cảm thấy tiền đồ vô vọng, điều gì đã khiến em lúc nào cũng có
lòng tin với anh như vậy?”
Cô trả lời mộc mạc rằng:
“Một mảnh đất, không hợp cho việc trồng lúa mạch, có thể trồng thử đậu; nếu đậu cũng không thích hợp, có thể thử trồng dưa leo; nếu cả dưa leo cũng không được… thì rải lên một ít kiều mạch nhất định cũng có thể nở hoa. Bởi vì mỗi mảnh đất, luôn luôn có một hạt giống thích hợp với nó, cuối cùng cũng sẽ có thành quả thu hoạch trên mảnh đất đó thôi”.
Trên thế gian này không ai là đồ bỏ đi cả, chỉ có điều không đặt đúng vị trí mà thôi!