Tình
yêu không phải luôn là niềm đau, tôi tin như vậy. Tôi thấy tình yêu
đẹp đẽ và màu nhiệm từ cái thời của ông bà tôi, bố
mẹ tôi, thậm chí đến cả anh chị tôi nữa. Họ yêu nhau
đơn giản, bên nhau
bình dị, vẫn qua tháng tháng năm năm không xa không rời. Và tôi gọi những tình yêu đó là những tình yêu đẹp. Dẫu có gian
khổ, dẫu còn nhiều thiếu tốn, họ vẫn nắm chặt lấy tay nhau.
Nhưng cũng
tồn tại bên cạnh đó những
con người vô cùng khốn khổ vì tình yêu, như cô
bạn tôi chẳng hạn. Cô ấy
si mê một người, luôn là người dõi theo, luôn là người cố tìm cách kéo gần
khoảng cách. Nhưng người ta thích thì
cười vui vẻ với cô ấy một cái, mời cô ấy một bữa
ăn. Khi người ta có chuyện không
vui, người ta lại coi cô ấy như là nước lã: có cũng
được, không có cũng chẳng sao, vì người ta sẽ đi tìm một chai nước lọc khác.
Hay như anh bạn tôi, anh ấy tương tư cô bạn cùng lớp
đại học. Anh ấy không khá giả nhưng có thực
tài, anh ấy không
hứa hẹn xa xôi nhưng luôn cố
chứng minh tình cảm mỗi ngày với cô ấy.
Mối quan hệ giữa họ cũng là một bên thấp một bên cao. Một người thì mãi mãi ở thế
chủ động, còn người còn lại luôn luôn trong thế
bị động. Cứ thế chuyện tình của họ
buồn tênh.
Nhưng khi tôi hỏi tại sao cô bạn tôi, anh bạn tôi không dứt ra những mối quan hệ không đúng người ấy? Mối quan hệ
không thể khiến họ
hạnh phúc, không
cho họ có cảm giác được
thương yêu, được
bảo vệ, được san sẻ cùng nhau? Thì họ chỉ buồn rầu vì họ
chấp nhận là người đơn phương đi
yêu người khác.
Lại vẫn là những
mối tình đơn phương đậm sâu đến
đau lòng. Họ cứ
chờ đợi, cứ thấp thỏm nuôi một
hy vọng bé nhỏ qua từng ngày. Chuyện họ buồn hay vui đều phụ thuộc quá nhiều vào người mà họ đã yêu. Nhưng tiếc thay, buồn luôn nhiều hơn vui.
Tôi
vô tình liên
tưởng tới hình ảnh một người đang đứng chờ
xe bus trên bến đợi. Bạn đứng đó, có vô vàn những chuyến bus lướt qua, nhưng bạn lại chỉ
có thể đi đúng duy nhất một chuyến
phù hợp với cung đường của mình. Bởi vậy, khi chuyến bus mang số hiệu mà bạn mong chờ đi tới sớm hơn sự có mặt của bạn tại bến, coi như bạn đã bỏ lỡ một
cơ hội, và bạn tiếp tục chờ. Còn khi bạn đến quá sớm mà chưa xuất hiện chuyến bus bạn cần tìm, bạn cũng không thể làm gì hơn ngoài việc chờ đợi cả.
Vô hình trung, việc chúng ta yêu một ai đó mà không biết tự
lượng sức mình, yêu một cách
dại khờ và
cố chấp, cũng dửng dưng và vô tình như những chuyến bus lướt qua
cuộc đời chúng ta mà thôi. Xe bus sẽ không vì bạn đang
muộn mà đi nhanh hơn, cũng chẳng màng tới việc bạn đã chờ bao lâu mà xuất hiện. Nó vẫn sẽ đi theo đúng lịch trình và lộ trình của nó,
duyên phận của chúng ta, có lẽ cũng là như thế cả!
Đến một ngày nào đó, có thể chúng ta sẽ gặp được chuyến bus mình mong cầu. Hoặc khi bạn đã đủ
trải nghiệm, đủ đớn đau, đủ mỏi mệt, bạn sẽ chọn một phương tiện khác để đi thay vì đi xe bus chăng? Chúng ta còn có taxi, còn có xe máy, còn có
xe đạp hoặc là
đi bộ cơ mà. Chúng ta còn nhiều cách để thực hiện được cuộc
hành trình của mình mà không nhất định phải đợi bằng được một
chuyến xe bus, đúng không?
Cho nên, yêu ai đó quá lâu mà không được hồi đáp, thì hãy biết quay đầu.
Đừng cố đứng đợi một chuyến bus trong khi bạn có thể
lựa chọn cho mình một phương tiện khác phù hợp hơn.