Đời người, nói cho cùng vẫn phải dựa vào chính bản thân mình. Lúc cô đơn không có người bên cạnh, chúng ta lặng lẽ vượt qua. Lúc khổ sở không có người thấu hiểu, chúng ta từng bước từng bước khẳng định mình. Lúc bất lực không có người giúp đỡ, gian khổ sẽ giúp ta kiên cường.
Cuộc sống như chén rượu cay, ngọt bùi cay đắng đều phải nếm.
Con đường nhân sinh này, gập ghềnh trắc trở vẫn phải đi.
Dùng nụ cười sáng lạn của chúng ta, để thuyết minh rằng dù chỉ một mình cũng vẫn rất tốt. Dùng
thành công cuối cùng của chúng ta, để chứng minh rằng dù đơn độc cũng vẫn có thể bước đi.
Phương hướng cuộc đời, là do chính mình nắm giữ.
Tâm tình vui vẻ hay bi thương, là do chính mình quyết định.
Có đôi khi muốn ngủ một giấc thật ngon, cái gì cũng không muốn, việc gì cũng không làm, bởi vì thật sự mệt mỏi.
Có đôi khi muốn hét lên vài tiếng, cái gì cũng không để ý, điều gì cũng không ràng buộc, bởi vì thực sự buồn phiền.
Làm người, tất sẽ có lúc mệt mỏi. Dù kiên cường đến mấy, cũng sẽ có lúc bi thương.
Không cần quá áp lực, không cần quá khắc chế bản thân, phóng túng khóc một trận, lau khô nước mắt rồi thì mọi chuyện lại tốt đẹp như trước.
Bốc đồng say một lần, tỉnh rượu rồi thì lại bước tiếp con đường của mình.
Nhân sinh là như vậy, mệt mỏi học được cách nghỉ ngơi, đau đớn học được cách buông bỏ, khổ não học được cách yêu thương chính mình.
Mất đi đấy, không cần tiếc hận, bởi vì nó sớm muộn gì cũng sẽ ly khai.
Có được đấy, thì hết lòng quý trọng, cả đời không xa rời hay buông bỏ.
Cuộc sống vốn ngắn ngủi, nhưng lại nhiều khổ đau, còn sống chính là hạnh phúc. Ngàn vạn lần đừng có lỗi với bản thân mình.