Sống là việc của cả đời, nhưng chắc hẳn nhiều người đã
quên mất. Thậm chí, nhiều người đã quên hẳn nhiệm vụ quan trọng nhất này mà chỉ nghĩ rằng
ngày mai mình phải
kiếm tiền, làm sao để kiếm ra
tiền, kiếm
được bao nhiêu tiền.
Lao động chăm chỉ rồi sẽ kiếm được tiền, tất nhiên khi còn
trẻ chúng ta phải
học tập và lao động không ngừng để
có thể kiếm được nhiều tiền.
Nhưng
thời gian chẳng đợi ai, nếu chúng ta cứ mãi rơi vào vòng xoáy
tiền bạc thì có lẽ đến khi
hơi thở tắt, chúng ta cũng chẳng nhận ra suốt cả quãng đời dài ấy chúng ta cần phải sống vì bản thân mình trước tiên. Và chúng ta cũng nên bỏ quan niệm rằng cần phải
làm việc để để dành lại chút ít
tài sản cho con cháu mình mai sau. Bởi mỗi người chỉ có một
cuộc đời, đời ai thì cũng phải cần cù, chăm chỉ vì
hạnh phúc vì chính bản thân mà thôi.
Một năm có 365 ngày, một tháng có 31 ngày, một tuần có 7 ngày, chúng ta đã đi làm 5 ngày trong một tuần, thậm chí có những người đi làm 6 ngày. Vậy thử hỏi xem với tần suất này thì chúng ta có được coi là chúng ta đã dành không ít thời gian vào
công việc không?
Thậm chí, nhiều
ông bố bà
mẹ chỉ kịp gặp con 1 tiếng buổi tối trước khi con đến giờ đi
ngủ,
cuối tuần con muốn đi chơi nhưng vì bận việc nên
bố mẹ luôn luôn
từ chối lời đề nghị của con mà
ngồi ôm laptop check mail. Rồi có cả những người vì quanh năm suốt tháng
bận rộn công việc mà quên rằng luôn có bố mẹ, những đấng sinh thành tóc ngày một bạc thêm, đang đợi một cuộc gọi của đứa con đã xa
nhà đi làm
ăn bao lâu nay.
Chúng ta đã luôn rút ngắn thời gian của
chính mình, và
vô tình đẩy những người khác ra xa mình. Nhưng chắc hẳn không có nhiều người nghĩ đến chuyện này. Không chỉ khiến những người xung quanh
mệt mỏi mà rồi bản thân mình cũng sẽ dần nhận ra sự
ích kỉ bao trùm toàn bộ
con người từ lúc nào, thậm chí sự ích kỉ ấy biến thành sự
vô tâm mà chính mình cũng chẳng nhận ra.
Đôi khi chúng ta cứ
ngụy biện rằng thời buổi này, không đi làm lấy đâu ra tiền để sống, để cho người này biếu người kia. Đích đến cuối cùng của một người không phải là hạnh
phúc sao? Và hạnh phúc phải gắn với tiền mới được gọi là hạnh phúc à? Nếu định
nghĩa như thế thì biết đến bao giờ tất cả chúng ta mới chạm tới “hạnh phúc
xa xỉ” ấy và biết đến bao giờ “hạnh phúc” ấy mới nằm trong tay tất cả mọi người không bỏ sót bất kì ai?
Rồi đến khi nhận
lương, cầm tiền trên tay, nhiều người vẫn giữ
thói quen tiết kiệm, không dám vì mình mà mua chiếc áo mình đã thích từ
mùa đông năm trước. Tại sao chúng ta lại
hà tiện với chính bản thân nhỉ? Trong khi đấy lại là món quà
xứng đáng sau những ngày làm việc chăm chỉ và
căng thẳng. Có phải chúng ta đã bỏ phí những
cơ hội quý giá không, bởi lẽ món quà ấy không chỉ là
ý nghĩa về mặt
vật chất mà còn mang ý nghĩa về mặt
tinh thần.
Nhìn vậy thôi chứ cuộc đời này ngắn lắm, lao thân vào kiếm tiền nhiều rồi đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng mang xuống mồ được, lao thân vào kiếm tiền nhiều rồi mà bỏ bê gia đình thì rốt
cuộc sống để làm gì. Làm việc chăm chỉ, cố gắng,
nỗ lực trong từng công việc là điều hiển nhiên nhưng không được để công việc chiếm hết thời gian của bản thân, của gia đình. Kiếm tiền rồi thì cũng phải biết tận dụng để
hưởng thụ, cũng không đến mức là
lãng phí một đống tiền cho những
sở thích tiêu khiển vô bổ.
Khi nào thì chúng ta ngừng kiếm tiền? Bao nhiêu tiền là đủ? Một triệu? Mười triệu?
Hay một tỉ? Từ hàng ngàn héc ta ruộng đất,
bạn cũng chỉ ăn được chút ít
rau quả và một nửa chiếc
bánh mì mỗi ngày. Từ vài
ba căn nhà bạn đã xây,
thực tế là bạn chỉ cần vài mét vuông để ở, một chỗ ngủ, một chỗ tắm và một chỗ làm bếp.
Vì đâu mà ta cứ phải
truy cầu,
tham lam, đuổi theo hết thảy thứ này thứ khác trong đời? Chỉ cần
sống vui vẻ, hạnh phúc là được phải không?