Con người sống thường có thói quen lấy người khác để làm thước đo cho mình, cả đời tính toán ganh đua, cuối cùng quên mất bản thân mình là ai, vì điều gì mà tồn tại, mà phấn đấu…
Ba năm sau, B rầu rĩ quay lại nói: “A bây giờ đã trở thành tổng giám đốc rồi”.
Nhà sư nói: “Vậy hãy đợi tiếp 3 năm nữa”.
Ba năm lại thấm thoắt trôi qua, B quay lại chùa tìm nhà sư,
thất vọng nói: “A giờ đã tự mình có
cơ ngơi, trở thành
ông chủ rồi”.
Một năm sau, B lại tới với điệu bộ
cười trên
nỗi đau kẻ khác, B nói: “Sư
thầy xem, A phá sản vào tù rồi”.
Sư thầy thở dài, bất lực nói: “Vào tù, phá sản nhưng cậu ta vẫn
là chính mình. Nhưng
con người cậu thật đáng thương làm sao, cậu không phải là bản thân cậu”.
Mười năm sau, A ở trong tù viết một cuốn
sách trấn động trở thành cuốn sách bán chạy nhất. A được giảm hình, ra tù trước thời hạn. Sau khi ra tù, đi đâu cậu cũng gặp
phóng viên nhà báo, ký sách và trở thành
người nổi tiếng. A còn lên sóng truyền hình cùng nhà sư đàm
đạo bàn luận về
đạo lý làm người,
cảm hóa vạn người.
B xem tivi trong chính căn phòng cậu đi thuê, tay còn lật lật mấy trang sách của A,
tâm trạng vô cùng thê thảm.
Nhà sư
trả lời: “Thật đáng thương làm sao, cậu vẫn chưa tìm thấy chính mình”.
Cứ như vậy, B đã đánh mất bản thân cho đến
cuối đời.
Bạn nhìn thấy người khác cả đời thuận buồm xuôi gió, trong lòng mình liệu có
ganh tỵ? Nhìn thấy người khác thất vọng
buồn rầu, liệu trong lòng bạn thấy hả hê? Thực ra cái tốt, cái
xấu của người khác đều chẳng liên quan gì đến bạn hết. Cái bạn cần làm chính là sống cho tốt bản thân mình.