Lúc còn nhỏ, ở gần
nhà tôi có một xưởng lắp ráp,
cha con sáu người
sống bằng nghề rèn sắt, tay nghề
có thể nói là số một huyện thành, nhưng lại là người trơ trẽn ngang ngược, không chịu nói lý.
Chỉ vì cậu
con trai thứ hai
yêu cô
con gái
hàng xóm nhà thím Lê, hỏi cưới không
được, liền
ôm hận trong lòng. Thím Mai,
mẹ cậu con trai kia thường
hay chửi bới, lăng nhục
mẹ con thím Lê đủ điều. Lúc
bắt đầu chỉ là bóng gió sau lưng, về sau nói sau lưng thấy không
sướng miệng, liền chỉ thẳng mặt mà chửi.
Thím Lê ở góa, thường thì trước cửa nhà góa phụ sẽ lắm chuyện
thị phi, nhưng nghe chú tôi nói, trước cửa nhà thím Lê trước giờ không hề có chuyện thị phi gì cả. Chẳng qua, mỗi khi tiếng
chửi mắng của thím Mai vang lên, lòng tôi lại không khỏi cảm thấy
nghi ngờ, nghi ngờ những lời chú tôi nói là không thật.
Bởi vì khi thím Mai hết lần này đến lần khác liệt kê những tình nhân đã gian díu với thím Lê, thì không chỉ có tên có họ, có
thời gian có địa điểm rõ ràng, hơn nữa trước giờ chưa từng nhìn thấy thím Lê đứng ra biện bạch. Có thể thấy thím Lê có tật giật mình.
Thời gian lâu dần, chỉ có khiêu chiến, không thấy ứng chiến, thím Mai không khỏi cảm thấy nhạt nhẽo, hơn nữa, lật đi lật lại luôn là những “chiến tích” đó, cũng không đủ huy hoàng chút nào. Vậy nên, thím Mai không còn màng tới
cảm nhận của cậu con trai thứ hai, đem ngọn
lửa chiến tranh lây
sang người
con gái của thím Lê.
Tôi từ đây lại biết được, đâu chỉ có thím Lê thích
ăn nằm với
đàn ông, ngay cả cô con gái của thím Lê cũng thích ăn nằm với đàn ông nữa.
Trong
ấn tượng của tôi, cô con gái của thím Lê là một
cô gái rất xinh
đẹp, điềm
đạm nho nhã, thấy người thì mỉm
cười chào hỏi, nói năng nhỏ nhẹ,
khí chất rất cao quý. Nhưng kể từ sau khi thím Mai cố tình
buông lời mạt sát hết lần này đến lần khác, ngày này sang ngày khác, tháng này sang tháng khác (mãi
cho đến khi người con trai thứ hai đính hôn với người khác), tôi đã dần dần xem thường nhân
cách làm người của hai mẹ con họ.
Bởi vì trong số những gian tình mà thím Mai lần lượt chỉ ra, cũng có những người đáng tuổi anh, tuổi chú mà tôi quen biết, nhưng trước sau không hề thấy một ai trong số họ đứng ra phản bác, cũng không
thấy cô ấy đứng ra đối chất, có thể thấy được rằng cô con gái của thím Lê cũng có tật giật mình.
Có thể là
do nghe quen tai trong suốt một khoảng thời gian dài, vậy nên trong những lúc
đùa giỡn, đôi lúc không để ý tôi lại nói ra những lời cẩu thả có nét đặc trưng của thím Mai, cũng không thiếu tính châm chọc! Sau khi chú tôi nghe thấy, cảm thấy
tức giận, mặt mày nặng trĩu nói: “Thằng nhóc nhà mày, biết cái gì chứ!”.
Tôi không phục, trong lòng có những ý nghĩ rất hèn hạ, lẽ nào chú cũng ăn nằm với ả rồi sao? Miệng nói cưỡng lại rằng: “Nếu như không có ăn nằm, sao họ lại không dám đứng ra chứ?”.
“Đứng ra để làm gì? Nói lý chăng? Người nhà họ Mai kia là người chịu nói lý lẽ sao? Nếu không nói lý, thì đứng ra để đánh nhau à? Ngay đến cả những người đàn ông bị oan ức kia cũng đều không dám! Ở cái xóm này không có ai là
đối thủ của sáu gã chùy sắt đó cả. Mắng thì cũng đã mắng rồi, chửi thì cũng đã chửi rồi, lẽ nào lấy gạch phang vào đầu bà ta sao?”.
Im lặng một hồi, chú tôi vỗ vào đầu tôi nói: “
Cứ mặc cho bà ta nói gì thì nói, chỉ cần không có ai tin, chẳng phải là phí lời sao. Nhóc con, hãy nhớ lấy câu này, chỉ nghe thấy một loại âm thanh, thì chắc chắn đó là lời dối trá, nếu như không phải lời dối trá, thì nhất định sẽ có hai loại âm thanh”.
Từ đó,
câu nói này của chú tôi đã khắc sâu vào trong lòng tôi, thuận theo thời gian không ngừng trôi đi, vậy mà lần nào thử nghiệm cũng đều đúng hết.
Chỉ mong sao bất kỳ lúc nào những lời chúng ta nghe thấy đều không phải là một loại âm thanh.