Chúng ta có đang sống trong mắt người khác?
Bạn tôi gần đây bỏ ra 1,5 tỷ để mua một chiếc
xe mới, từ xa đến tìm tôi chơi. “Cậu nhắn địa chỉ
cho tớ, tớ đến đón cậu, chúng ta đi lên núi chơi đi”.
Tôi đứng ở đầu ngõ nhìn thấy chiếc BMW sáng chói, mới biết cậu ấy đã đổi xe mới. Tầm này năm ngoái, tôi thấy cậu ấy vẫn còn lái chiếc POLO. “Ồ, cậu
giàu thật rồi, đổi BMW luôn!”. Cậu ấy
cười ha ha.
Trên đường, cậu ấy giới thiệu cho tôi về chiếc xe này, hộp số tự động 8 cấp, nút bấm khởi động, loa Harman Kardon gì gì đó, cũng cho tôi chiêm ngưỡng các tính năng điều khiển và
thư giãn của xe.
Tôi có cảm giác như mình đang
ngồi trên xe của một
nhân viên bán
xe hơi vậy, bèn cười nói: “Tớ biết cậu mua BMW rồi, đổi đề
tài khác đi!”.
Cậu ấy hơi ngượng ngùng, thật ra chính cậu ấy cũng không muốn mua chiếc xe này, bởi vì cậu ấy thích việt dã, thích tự lái. Đối với cậu ấy mà nói, chiếc SUV thuần túy việt dã mới là thứ mà cậu ấy
yêu thích nhất.
Cậu ấy kể lại một lần cùng
bạn bè đi chơi thảo nguyên và
sa mạc, lúc đó cảm thấy nếu một ngày mình có
tiền, nhất định phải mua một chiếc Land Cruiser.
Khi
nói chuyện đó mắt cậu ấy sáng rỡ, tôi nhìn cậu ấy nói về điều mình yêu thích, không biết làm gì hơn, chỉ nhỏ giọng nói: “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ mua Mitsubishi Pajero, hoặc Toyota Prado”.
Trước khi Kitano Takeshi
nổi tiếng, ông thường
mơ tưởng một ngày có tiền nhất định phải lái xe thể thao,
ăn nhà hàng
sang trọng. Nhưng đến lúc thực sự
thành công, ông cảm thấy lái chiếc Porsche cũng không tuyệt như mình nghĩ, bởi vì ông “không nhìn thấy dáng vẻ của mình khi lái Porsche”.
Cho nên ông để bạn mình lái, còn mình ngồi taxi đi theo phía sau, còn thường nói với tài xế: “Nhìn kìa, đó là xe của tôi”.
Lúc tôi ở thành phố cũng có một người bạn cùng phòng giống như vậy, tất cả tiền phải tiêu ở những thứ người khác thấy
được. Mua quần áo, hầu như đều là hàng hiệu, bộ đồ nào phía trước và sau lưng cũng phải có tên hãng thật to, đứng cách cả cây số cũng thấy, cho dù hôm nào sương mù trời cũng nổi bần bật.
Cậu ta thích tiệc tùng, ăn là phải vào nhà hàng cao cấp, cho dù phí sinh hoạt của tháng đó thiếu trước hụt sau. Còn
tặng quà cho người khác thì dù có phải bán thận, cũng phải là tặng một món quà thật hoành tráng.
Tôi nói đùa với cậu ấy: “Cảm giác này của cậu giống như đi Starbuck uống một ly
cà phê, không chụp một tấm hình mà đăng lên, ly cà phê này chẳng khác gì là uống chùa nhỉ”.
Ở tập thứ nhất trong mùa thứ
ba của
phim truyền hình “Black Mirror” của Anh, nhân vật nữ chính cũng miêu tả
chân thực cảnh tượng “sống
cuộc sống do người khác chấm điểm”. Cho dù là những
việc nhỏ nhặt nhất, hoặc là gặp phải người cực kì đáng
ghét, đều phải ứng phó
thận trọng để dành được sự yêu thích của người khác,
sợ mình làm điều gì sai thì người khác sẽ không thích hoặc không
đánh giá tốt nữa.
Trong bộ phim có một chi tiết nhỏ mà tôi rất
ấn tượng. Nữ nhân vật chính sáng sớm đi uống cà phê, cô ấy cắn một miếng
bánh quy, cái bánh đó dở tệ, nhưng cô ấy vẫn để miếng bánh cạnh ly cà phê, rồi chụp một tấm hình như thể đang
hưởng thụ cuộc sống tươi
đẹp, sau đó đăng lên mạng xã hội.
Đối với cô ấy mà nói, đánh giá của người khác quan trọng hơn nhiều so với ly cà phê và chiếc bánh quy của mình. Ở trong một
thế giới luôn chấm điểm người khác, ai cũng ra sức tô vẽ cuộc sống của mình, dường như chỉ có vậy mới
có thể bù đắp sự thiếu hụt của mình trong mắt những người khác.
Người chín chắn không sống vì ánh nhìn của người khác
Từng có một độc giả chạy tới
khóc kể lể với tôi, bạn gái chê anh ta
nghèo, đòi
chia tay với anh ta, rồi hỏi tôi phải làm sao đây. Tôi nói vậy thì từ biệt đi cho hai bên bớt
phiền muộn, mỗi người đều
vui vẻ, từ nay về sau trời cao đất rộng, chúc cô ấy
hạnh phúc.
Anh ta nghiến răng nghiến
lợi nói: “Không được, tôi nhất định phải
chứng minh cho cô ấy thấy, cô ấy bỏ tôi là điều
tiếc nuối nhất trong đời cô ấy, tôi nhất định sẽ phất lên như diều gặp gió, sau đó cưới một người
vợ tốt hơn, rồi đi gặp cô ấy để cho cô ấy
hối hận”.
Sau đó tôi kể cho anh ta nghe một câu chuyện mà tôi từng chứng
kiến: Có một đôi từng yêu nhau sâu đậm, bởi vì người
con trai muốn đánh liều đến thành phố lớn làm ăn, cũng muốn mang bạn gái đi cùng, thế nhưng
cô gái thì muốn ở lại làng quê
ổn định cuộc sống, cuối cùng họ chia tay.
Người
con trai sau khi công thành
danh toại, anh ta đến nhà của cô gái để chứng minh cho cô gái thấy, muốn khiến cho cô gái hối
hận về
lựa chọn của mình, nhưng lại phát hiện ra cô gái kia cũng sống rất hạnh
phúc.
Đôi khi nên nhớ, chúng ta vì đánh giá quá cao chính mình, nên mới càng để ý đến
ánh mắt của người khác.
Giống như một người nào nó viết trên mạng: “Tôi rất sợ bị người khác
chụp ảnh, vô cùng sợ. Có lúc nhìn ảnh chụp xong mà muốn khóc, tại sao mình chụp nhìn ra thế này, tôi không tin tôi trông như thế này. Sau đó người khác nhìn thử, còn tỉnh rụi nói,
bình thường mà, cậu lúc nào chẳng thế. Trời ơi, những lúc đó cảm giác như cả thế giới sụp đổ vậy!”.
Tôi từng đăng một tấm hình tự chụp trên mạng, chụp tôi lấy hai sợi dây từ áo hoodie cắm vào lỗ mũi mình, còn ghi bình luận: “Cuối cùng cũng đã biết công dụng của hai sợi dây này”.
Rất nhiều bạn
bè nhắn lại: “Này, cậu cũng còn có fan hâm mộ, chú ý hình tượng chút đi”; “Nhìn tấm hình này của cậu, tôi quyết định bấm nút bỏ theo dõi”.
Scotland có một câu châm ngôn: “Hãy khiêu vũ như không ai nhìn thấy bạn; hãy yêu như bạn không bao giờ bị
tổn thương; hát như không có ai nghe thấy”.
Tuyệt đối
đừng để lạc mất mong muốn thực sự của bản thân chỉ vì sự đánh giá của người khác, như vậy không đáng, cũng không có được
niềm vui thực sự.
Không có
con đường dẫn đến hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc là một con đường.