“Hạnh phúc dường như đều vây quanh người khác, còn phiền não cứ mãi dây dưa trong lòng mình”. Người ta vẫn cứ hay lý giải
hạnh phúc và phiền não như vậy.
Học sinh kém thì cho rằng thi được điểm cao là không phải phiền não; người nghèo khó lại cho rằng có tiền thì sẽ được hạnh phúc. Kết quả là, phiền não thì vẫn cứ phiền não, không hạnh phúc thì mãi vẫn cứ không hạnh phúc.
Phiền muộn đời người kể sao cho hết. Thánh nhân nói: “Giữ cho tâm yên tĩnh, cái gì cũng không nghĩ đến, thì sẽ không còn phiền não nữa”.
Lời thánh nhân nói thì đơn giản nhưng làm thì sao mà thật khó, phiền não không biết từ đâu kéo đến cứ tầng tầng lớp lớp, hết trận này đến trận khác, mong một chút yên bình cũng thật khó.
Người tìm kiếm hạnh phúc có hai loại. Một loại giống như là leo núi, họ cho rằng hạnh phúc lớn nhất của đời người là ở tại đỉnh núi, vì vậy dùng cả đời để leo lên đỉnh núi.
Nhưng cuối cùng lại phát hiện, họ vĩnh viễn cũng không thể leo lên được đến đỉnh, nhìn không tới đầu. Họ không biết một điều, ngọn núi hạnh phúc, vốn không có đỉnh, cũng không có đầu.
Một loại người khác thì cũng leo núi, nhưng họ lại không tận lực mà leo lên. Họ cứ vừa đi vừa dừng, nhìn ngắm mây mù trên núi, tận hưởng bảy sắc cầu vồng, hít thở làn gió tươi mát, tâm hồn buông lỏng mà tự cảm thấy hài lòng.
Cho dù không có được hạnh phúc gì to lớn, nhưng những điều nhỏ nhặt này lại là từng chút tự do tự tại, như là hương thơm bay quanh cơ thể, cứ thế mà tâm lại thấy an ổn.
Làm người hãy cứ hồ đồ một chút, sẽ dễ đạt được hạnh phúc hơn; người sống quá lý trí, thường hay bị phiền não. Đây là bởi vì người lý trí nhìn cái gì cũng quá rõ ràng, tính toán quá nhiều,
cuộc sống vì vậy mà tràn đầy phiền não.
Người hồ đồ, ít so đo với ai, mặc dù cuộc sống đơn giản, nhưng nhờ vậy mà lại tìm được ý nghĩa của nhân sinh. Cho nên, phiền não đời người là do tự mình tìm lấy. Không phải là phiền não không chịu rời xa bạn, mà là bạn không chịu buông bỏ nó.
Thế giới này, vì sao mà ai cũng có phiền não? Vì quyền, vì tiền, vì danh lợi… Mọi người trước khi xuất phát thì vội vội vàng vàng, vác trên lưng một bọc hành lý nặng nề, trang bị càng nhiều thì dính mắc lại càng nhiều. Nhìn thì có vẻ như mọi người đều đang đi tìm kiếm hạnh phúc, nhưng sao tìm mãi mà vẫn không thấy?
Nguyên nhân thực ra chính là: Một người nhìn lên và hâm mộ hạnh phúc của người khác, nhưng vừa quay đầu lại, thì phát hiện ra có người đang nhìn lên và hâm mộ mình. Kỳ thực, ai cũng hạnh phúc cả, chỉ là hạnh phúc của bạn thì ở trong mắt của người khác.