Việc hàn gắn giống như việc đọc lại một cuốn sách, một khi đã biết trước kết thúc thì có đọc nó thêm một hay bao nhiêu lần đi chăng nữa kết cục vẫn như vậy. Có thể một số người đọc lại nhiều lần vẫn thấy hay, nhưng sớm thôi, vào một ngày nào đó, rồi họ sẽ chợt nhận ra rằng, thì ra trang cuối cũng vẫn chỉ có vậy, cách thức đọc có thể khác đi, nhưng dù ngược dù xuôi vẫn là kết thúc ấy, không hề biến chuyển.
Có những người, dù từng bị làm tổn thương đến đau lòng, ấy vậy mà chỉ cần một lời ngọt ngào là đã quên mất đi vết thương chưa kịp lành mà sẵn sàng yêu lại. Đó là sự yếu đuối đến mức ngốc nghếch, tự mình che mắt, bịt tai, biến mình thành kẻ khờ dại vì chữ yêu. Lẽ nào chưa đủ đau đớn nên chưa đủ quyết tâm để vứt bỏ?
Vẫn nghe đâu đó những lý do, ai cũng phải đánh mất thì mới hiểu sự quan trọng để tìm về. Nhưng không, đó chẳng qua là sự lười biếng bắt đầu lại với người mới và bị trói buộc bởi thói quen với người cũ. Chỉ khi bão tố phong ba mới biết đâu là bờ, thì đó là cần chứ không phải là yêu. Cần với yêu, khoảng cách là vô hạn. Cần là nhu cầu, là đòi hỏi, không phải là tình cảm
chân thành từ trái tim. Nếu chỉ cần nhau như vậy thì nhất định không nên dối lòng để làm gì.
Con người ta một khi đã muốn dối lòng thường tìm cho mình nhiều lý do, do
sĩ diện với chính bản thân, không muốn nghĩ là mình bị thất bại, do không muốn tự nhận là mình đang rất đau, hoặc do quá yêu thương người khác. Dối người còn dễ nhận ra, dối mình rồi thì ai hiểu, ai thấu? Loại dối lòng này, một ngày nào đó sẽ không thể bưng bít vết thương đã rỉ máu, sẽ đến lúc không thể cứu vãn được. Đau một lần chưa đủ hay sao, đến khi mất hẳn cảm giác mới chịu thức tỉnh sao? Đến khi nào mới chịu dừng lại?
Nhiều người vẫn không thoát khỏi vòng luẩn quẩn "chia tay – tái hợp" bởi tình yêu là thứ khó định liệu, có thể khiến những người lý trí nhất trở nên ngu muội. Chúng ta không phải ai cũng muốn chấp nhận sự thật, nhất là những sự thật cứa sâu đến tim gan. Đôi lúc có những chuyện vượt quá tầm kiểm soát của của ta mà ta không tài nào chấp nhận được. Con người ấy mà, sinh ra là để cố chấp.
Cảm xúc là thứ không thể bất biến theo thời gian. Mà thời gian, suy cho cùng, không phải là thứ có thể đem ra để thử nghiệm, nhất là trên những thứ nghĩ thôi cũng đã đoán được kết cục. Vẫn biết sẽ có ngoại lệ, nhưng ngay chính bản thân từ "ngoại lệ" đã không đủ tin cậy để bám víu vào. Quay về với người mình yêu, không phải là chuyện đáng sợ. Đáng sợ nhất là sau cùng vẫn lựa chọn buông tay…
Thế giới thực vốn không tồn tại hai chữ "ngôn tình". Hai người yêu nhau, làm gì có chuyện đi một vòng lớn rồi lại trở về bên nhau. Chúng ta ai cũng có quyền chọn lựa, chọn sao cho sáng suốt chính là yêu mình, yêu người, yêu cả những tình cảm chân phương nhất của bản thân.