Có một người thanh niên
trẻ tuổi là
phóng viên đài truyền hình, thường
hay tăng ca, giờ giấc ngày và đêm đảo lộn. Bởi vì ở cùng gia đình,
cho nên
mẹ của cậu ta thường xuyên
lo lắng, thường xuyên nhắc nhở cậu: Phải
nhớ ăn cơm,
đừng ngủ quá trễ, lái
xe phải
cẩn thận…, cứ lải nhải như vậy lặp đi lặp lại cả ngày. Cậu ta vốn cũng không thấy
khó chịu, nghe mãi thành quen. Nhưng mà đôi lúc cậu cũng không đủ
kiên nhẫn, vừa nhìn thấy mẹ mình bèn vội lẩn tránh, để đỡ phải nghe nói rông dài tới nửa ngày.
Có một lần người thanh niên này đi đến Hoa Liên
phỏng vấn vị pháp sư Chứng Nghiêm, nghe
được pháp sư nói câu này, cậu cảm thấy rất có
đạo lý. Pháp sư nói: “Nếu một người
cha mẹ thường xuyên lo lắng cho
con cái của họ, thì
con của họ sẽ không có
phúc khí; bởi vì
phúc khí đều bị
cha mẹ lo lắng mà rơi rớt
mất”.
Vị pháp sư còn nói: “Nếu cha mẹ
hi vọng con cái của mình gặp
may mắn nhiều hơn, hãy
chúc phúc cho đứa trẻ, mà không cần phải lo lắng”.
Người thanh niên nghe nói như vậy thì vô cùng hưng phấn, vừa về tới
nhà lập tức kể lại lời của pháp sư Chứng Nghiêm cho mẹ của anh nghe. Anh nói, từ nay về sau, nếu mẹ vẫn còn tiếp tục lo lắng cho anh mà kêu ca cả ngày như trước nữa, thì anh nhìn thấy mẹ cũng sẽ không tiếp tục lẩn tránh, và cứ thế thì tai
vạ sẽ đến nhiều hơn. Người mẹ nghe xong cũng giật mình
hối hận.
Quả vậy, ý niệm trong
lời nói càng
tích cực thì mới
hy vọng mang đến nhiều
niềm vui và may mắn. Từ nay trở đi, chúng ta cần phải cẩn thận từng ý từng niệm đầu của mình.
Bạn đối với con cái,
người thân của mình, là lo lắng nhiều? hay là chúc phúc nhiều hơn?