Phía cảnh sát đã cử
chuyên gia đàm phán Nelson tới hiện trường. Sau
thời gian lâu đàm phán mà không đạt kết
quả, ông đành phải tận lực kéo dài thời gian để phía cảnh sát vào vị
trí.
Khi thấy tên cướp muốn giết con tin, phía cảnh sát đã nổ súng bắn tỉa, tên cướp kêu lên một tiếng rồi lăn xuống đất. Cậu bé nhìn những vết máu bắn tung tóe trên người tên cướp và trên mặt đất mà
sợ hãi khóc thất thanh. Nelson tranh thủ
cơ hội chạy tới
ôm cậu bé vào lòng.
Giờ phút ấy, bên ngoài, các hãng
truyền thông ùn ùn kéo đến. Chợt mọi người nghe tiếng Nelson hô to: “Diễn tập đến đây là
kết thúc!”.
Cậu bé nghe xong
câu nói ấy liền ngừng khóc và hỏi
mẹ cậu xem có đúng không. Mẹ cậu bé ngậm nước mắt mà gật gật đầu. Một viên cảnh sát khác cũng đi đến bên cạnh cậu bé
an ủi và nói: “Cháu diễn
tốt lắm,
xứng đáng đạt huy chương
khen thưởng”.
Ngày hôm sau, truyền thông cả thị trấn đều
im lặng, không ai nói một lời về vụ cướp bởi vì họ tự hiểu ngầm với nhau rằng, đó là cách tốt nhất để bảo vệ
tâm hồn cậu bé!
Nhiều năm sau, có một người
đàn ông trung niên tới gặp và hỏi Nelson rằng: “Khi ấy, tại sao ông lại hô lên câu nói đó?”
Nelson
cười và
trả lời: “Khi tiếng súng vang lên, tôi nghĩ rất
có thể cậu bé sẽ bị
ám ảnh cả đời vì chuyện này. Nhưng khi tôi tới gần cậu bé hơn thì hình như
Thượng đế đã gợi ý cho tôi và tôi nói ra câu “Diễn tập kết thúc!”.
Lúc này, người đàn ông trung niên với vẻ mặt xúc động bỗng ôm chầm lấy Nelson và nói: “Con đã bị
nói dối suốt 30 năm qua, mãi cho tới gần đây, mẹ của con mới nói rõ
sự thật cho con biết. Con
cảm ơn cha Nelson. Cha đã cho con có được một
cuộc đời lành mạnh!”.
Nelson mở to mắt
nhìn người đàn ông trung niên rồi cười nói: “Con
đừng cảm
ơn ta! Nếu con muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn tất cả những người đã biết chuyện đó mà vẫn sẵn lòng ‘
lừa gạt’ con!”
Trong cuộc đời này, bạn có nghĩ rằng, đôi khi buông bỏ công danh và lợi ích sẽ đem lại những điều rất tuyệt vời không?
Bài viết hay có thể bạn muốn xem