Có người nói: 
Lương tâm ở thời đại này 
quả thực là “chẳng đáng một xu”. Nào là thuốc giả, gạo giả, sữa bột giả, vắc-xin giả, 
thực phẩm bẩn, 
rau củ tẩm hóa chất… Chẳng phải đều là 
hành vi của những kẻ bán rẻ 
lương tâm đó sao? Nhất là trong việc 
kinh doanh buôn bán, nếu không giở mọi thủ đoạn thì 
không thể phát 
tài. Thậm chí có người chỉ vì chút 
lợi cỏn 
con mà sẵn sàng giết người hại 
mệnh. 
Bạn khuyên họ rằng 
đừng nên làm chuyện thất 
đức như vậy, anh ta vẫn không tin rằng bản thân đã sai, mà trái lại 
cho rằng điều anh ta làm là một lẽ 
bình thường và đương nhiên.
 
Nhiều trăm năm về trước, 
cổ nhân đã để lại không ít dụ ngôn về thói đời suy bại của ngày hôm nay, và rằng những kẻ 
xấu xa suy bại ấy sẽ đối mặt với 
nguy cơ bị 
đào thải. Nhưng điều đáng 
buồn là 
con người chưa 
thức tỉnh, không biết 
chính mình đã đẩy bản thân đến bên vực thẳm của sự hủy diệt.
 
Tổ tiên chúng ta đã để lại 
câu nói: “Thiện hữu thiện báo, 
ác hữu ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc thôi”. Hiện nay thử hỏi còn có bao nhiêu người 
ghi nhớ, bao nhiêu người tin theo? Con người ta không tin 
nhân quả báo ứng, khi tai 
họa ập đến thì người đang phải chịu nhận 
quả báo kia trông thật 
yếu đuối, thật đáng thương biết bao. “Không thấy quan tài không đổ lệ”, đợi đến bước cuối cùng thì có hối cũng đã 
muộn rồi. 
Đời người không có thuốc 
hối hận, 
thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, mỗi người đều phải tự gánh chịu 
hậu quả cho những việc mình làm.
 
Con người thời nay bị đầu độc bởi “thuyết tiến hóa”, luôn coi bản thân mình là “động vật cao cấp”. Kỳ thực con người là anh linh của vạn vật. Điều 
khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật chính là có 
nhân tính, có lương tâm, như vậy mới xứng 
được gọi là “người”. Không phải chúng ta thường nói những kẻ 
tội ác tày trời là “không bằng cầm thú” 
hay sao? Con người rơi rớt đến bước này quả thực là có lỗi với bản thân, cũng đã cô phụ ân huệ của Thiên thượng.
 
Phật giáo giảng về sáu nẻo 
luân hồi, cũng chính là nói đời này 
làm người, đời sau rất 
có thể sẽ chuyển sinh thành động vật. Vậy nên có được thân người quả thật là quá đỗi 
may mắn. Nhưng rất nhiều người đã bị “thuyết vô Thần” đầu độc, cho rằng con người ta chỉ có một đời này, dẫu cho có làm tổn hại người khác đi chăng nữa thì cũng phải tranh thủ thời gian 
tận hưởng thú 
vui. 
 
 
Trong 
Phật giáo có một câu chuyện nhỏ như thế này: Một lần có đệ tử hỏi 
Đức Phật rằng, cớ sao lại nói thân người khó được. Đức Phật dùng 
ngón tay khẩy nhẹ mặt đất, nói với chúng đệ tử rằng nếu đem hết thảy 
sinh mệnh so với hết thảy đất bùn trên thế gian, thì những sinh mệnh đắc được thân người chỉ như số bùn đất dính trong ngón tay này mà thôi. Bạn hãy thử nhìn xung quanh xem, chim muông, 
cá tôm, sâu bọ… tất cả chẳng phải đều là sinh mệnh hay sao? Khi bạn 
oán trách làm người sao mà lắm 
khổ đau, sao 
vất vả gian nan đến vậy, thì những sinh mệnh đó đều đang 
ngưỡng mộ bạn. Khi bạn làm chuyện xấu, thì những sinh mệnh đó đều đang vì bạn mà cảm thấy vô cùng ái ngại, vô cùng 
tiếc nuối.
 
Con người là 
trân quý nhất bởi vì con người có lương tâm. Thế thì, khi người ta đánh 
mất lương tâm, họ đã trở thành sinh mệnh đáng thương nhất rồi. Dù cho có cầu Thần bái Phật thì cũng khó tránh được kiếp nạn, bởi 
ông Trời sẽ không bảo hộ cho những kẻ biến dị vô lương tâm. Vậy nên, trước khi làm điều gì hãy tự hỏi chính mình rằng, làm như vậy liệu có 
tổn thương người khác hay không, hãy thử suy xét xem lương tâm của mình liệu có còn hay không. Lương tâm vẫn còn, thế thì kiếp nạn đã rời xa rồi…