Có một chàng trai trẻ luôn tự cho mình là một người tài giỏi. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta đi tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm được một công việc như bản thân mong muốn.
Anh ta cảm thấy ông trời thật bất công vì cho rằng bản thân tài giỏi vậy mà lại không gặp được may mắn. Sau nhiều lần trắc trở, anh ta cảm thấy tuyệt vọng cùng cực.
Thế rồi một ngày kia, người thanh niên này trong lúc tuyệt vọng đã tìm đến bờ sông để tự tử. Đúng lúc anh ta định gieo mình xuống nước thì gặp một ông lão đi tới.
Ông lão nhìn thấy vậy bèn hỏi anh ta nguyên do tại sao lại phải đi tự tử.
Người thanh niên nói: “Cháu cảm thấy tuyệt vọng quá! Trong xã hội không có ai trọng dụng cháu, họ không thừa nhận khả năng của cháu!”.
Ông lão nghe xong, không nói lời nào mà cúi người xuống và nhặt lên một hạt cát, rồi ông đưa cho người thanh niên này nhìn nhìn một lát.
Sau đó ông thả cho hạt cát này rơi xuống dưới, rồi ông hỏi: “Cậu hãy nhặt hộ tôi hạt cát mà tôi vừa làm rơi xuống dưới nhé!”.
Người thanh niên ngạc nhiên nói: “Việc này vốn là điều không thể, ở đây toàn là cát, hạt nào cũng giống hạt nào mà, sao phân biệt được chứ!”.
Ông lão không nói gì mà lấy trong túi của mình ra một viên ngọc trai óng ánh. Sau đó, ông cũng để viên ngọc trai này rơi xuống và nói với người thanh niên rằng: “Cậu có thể nhặt được viên ngọc trai mà tôi vừa làm rơi xuống không?”.
Người thanh niên nhanh nhảu trả lời: “Đương nhiên là được ạ!”
Lúc này, ông lão mới nói tiếp: “Vậy cậu đã minh bạch ra chưa? Cậu nên biết rằng, hiện tại bản thân mình còn chưa phải là viên ngọc trai. Cho nên, cậu không thể yêu cầu người khác lập tức thừa nhận mình được. Nếu như muốn được người khác thừa nhận, thì cậu phải nghĩ cách để biến mình thành một viên trân châu ngọc trai đã”.
Người thanh niên nhìn ông lão rồi nở một nụ cười như để nói rằng anh đã hiểu rõ ràng những lời ông nói.
Trong
cuộc sống của chúng ta cũng vậy, đôi khi chúng ta cứ tự nghĩ rằng mình là “viên ngọc trai” nhưng kỳ thực chúng ta có thể vẫn còn đang là “hạt cát” mà thôi.
Vì vậy, nếu muốn được đứng ở vị trí cao hơn người khác thì đương nhiên chúng ta phải có một điều gì đó nổi trội giống như “chim hạc giữa đàn gà” vậy. Chỉ có một chút xem thường và xem nhẹ của người khác mà chúng ta đã không thể nhẫn nhịn nổi thì sao có thể đạt được sự huy hoàng?
Nếu muốn bản thân trở thành xuất chúng hơn người thì phải cố gắng để tự mình trở thành một viên ngọc trai. Có như vậy, người khác mới dễ dàng nhận ra và thừa nhận chúng ta!