Người thông minh thể hiện
thế mạnh của mình ra ngoài, cũng chính là bộc lộ hết
tài năng; còn
người trí tuệ để người khác thể hiện thế mạnh của họ, âm thầm lặng lẽ làm.
Ví dụ trong một buổi tiệc, người thông minh bận nói, họ nói không ngừng, vì vậy họ giống như chiếc
ấm trà; còn
người trí tuệ bận nghe, chú ý
lắng nghe người khác nói, thế nên họ là chiếc tách trà. Nước trong ấm rốt cuộc cũng phải rót vào tách mà thôi.
1. Thông minh là một loại khả năng sinh tồn, còn trí tuệ lại là một dạng cảnh giới của sinh tồn
Trên
thế giới không có nhiều người thông minh, trong số 10 người thì chỉ có 1-2 người, còn người có trí tuệ thì lại càng hiếm thấy, trong số 100 người có khi không có lấy người nào. Ngay cả Socrates được công nhận là người trí tuệ cũng tự thấy rằng nếu xét theo
yêu cầu về trí tuệ thì bản thân ông cũng là người vô tri.
Người thông minh luôn có thể bảo toàn
lợi ích của mình khi
làm việc với người khác. Ví dụ như trong làm
ăn, họ luôn có thể thu về
lợi nhuận – còn người trí tuệ tuyệt sẽ không
theo đuổi việc thu lợi nhiều nhất trong
kinh doanh, một số người thậm chí có phải bù
tiền thì họ cũng làm, họ đặt
lợi ích của người khác lên hàng đầu. Người trí tuệ đều biết rằng “không
mất thì sẽ không được”.
3. Người thông minh chú ý chi tiết, còn người trí tuệ chú trọng tổng thể
Vì vậy người thông minh thường qua đời sớm, còn người trí tuệ vô lo nên thường sẽ
sống thọ.
Vì vậy, quan hệ
giao tiếp của người thông minh sẽ dễ
căng thẳng, nhưng với người trí tuệ thì lại hòa nhã hơn.
4. Thông minh đa số là trời sinh, có được do di truyền, còn trí tuệ dựa nhiều vào luyện tập
Thông minh có thể có được nhiều
tri thức hơn, còn trí tuệ khiến người ta có
văn hóa.
Vì vậy, một người càng có nhiều tri thức thì càng thông minh, còn người càng có nhiều văn hóa thì càng trí tuệ.
Thông minh dựa vào tai và mắt, người ta thường gọi là “tai thính mắt tinh”; còn trí tuệ phụ thuộc vào
tâm hồn, tức “tuệ do tâm sinh”.
Vì thế, nếu cầu tài thì chỉ cần thông minh là đủ, còn nếu muốn thoát khỏi phiền
muộn thì cần có trí tuệ.