Ngày chuyển đến
nhà mới, Jasmine phát hiện một người
đàn ông vô gia cư rách rưới, hôi hám với đủ thứ túi, bị lỉnh kỉnh đã lấy cổng nhà cô làm nơi trú ngụ từ bao giờ. Jasmine thấy không
thoải mái, nhưng khi gặp cô, người đàn ông vô gia cư
cười với cô vẻ ái ngại, khua tay ra hiệu xin
được ở lại và không làm phiền thì Jasmine mới biết anh ta bị câm và cô cũng thấy tội
nghiệp nên đã đồng ý. Và người đàn ông vô gia cư bỗng nhiên trở thành người gác cổng bất đắc dĩ
cho hai
mẹ con Jasmine.
Hàng ngày khi
chuẩn bị bữa
ăn cho hai
mẹ con, Jasmine cũng
làm thêm một phần cho người đàn ông vô gia cư ngoài cổng. Đi đâu về cô bé Layla cũng chào “người gác cổng” và anh cũng luôn rối rít vẫy tay lại và
mỉm cười chào cô bé, Jasmine cũng thấy trong lòng
vui vẻ, nhẹ nhõm.
Một ngày nọ, lớp mẫu giáo của Layla nghỉ mà Jasmine lại
không thể đưa
con gái đến nơi mình
làm việc, cô đành để con gái ở nhà một mình sau khi dặn dò cô bé không được ra khỏi nhà và cô cũng không
quên nhờ người đàn ông vô gia cư ở cổng để mắt đến cô bé, anh ta gật đầu lia lịa và ra hiệu cô cứ yên
tâm đi làm.
Chiều đến, Jasmine
vội vàng về nhà, cô tá hỏa khi phát hiện cửa nhà mở toang, phòng khách bàn ghế xô lệch và có cả vết máu trên sàn nhà, dấu vết của một vụ ẩu đả giằng co. Layla không thấy đâu, Jasmine chạy ra cổng, người đàn ông vô gia cư cũng biến
mất. Jasmine run rẩy òa
khóc, cô nghĩ người đàn ông vô gia cư đã
bắt cóc con gái mình, lòng cô trào lên niềm
ân hận vì
lòng tốt của mình đã hại con.
Lập cập rút
điện thoại ra để báo cảnh sát thì Jasmine nhận được cuộc gọi từ cảnh sát trưởng của thi trấn, ông nói con gái cô đang ở đồn cảnh sát, cô bé đang rất hoảng
sợ vì vậy cô hãy đến ngay để đón con gái về. Jasmine lập tức lái
xe như bay đến đồn cảnh sát, cô bé Layla nhìn thấy mẹ chạy tới vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, chú câm…chú ấy…”.
Jasmine tức điên lên khi nghe con gái nhắc đến người đàn ông vô gia cư ở cổng, cô vỗ về con: “Không sao rồi con, mẹ ở đây rồi, từ nay mẹ sẽ không bao giờ để con một mình nữa, tên khố rách áo
ôm đó sẽ không bao giờ làm hại con được nữa đâu”.
Cảnh sát trưởng đứng cạnh nghe thấy Jasmine nói liền lên tiếng: “Tên khố rách áo ôm mà cô nói đã lĩnh trọn một nhát dao vào người khi
cố gắng cứu con gái cô khỏi bọn bắt cóc
trẻ con đấy, cô nên đến bệnh viện và
cảm ơn anh ta, không có anh ta thì con gái cô không biết giờ sẽ ra sao đâu”.
Layla khóc nấc lên gật đầu còn Jasmine thì trào nước mắt, cô một lần nữa thấy
hối hận bởi cô đã vội vàng đổ tội và nghĩ
xấu về người khác.
Đằng sau sự rách rưới, tồi tàn và hôi hám không phải lúc nào cũng là những thứ xấu xí đáng bỏ đi mà
có thể lại ẩn chứa một
tâm hồn cao quý và
đẹp đẽ, vì thế
đừng bao giờ
đánh giá người khác ở vẻ bề ngoài,
bạn có thể sẽ
đánh mất đi rất nhiều
cơ duyên gặp được
người tốt trong đời.