Mệnh chỉ có một thước thì không cách nào cầu một trượng.
Tục ngữ xưa rất có
đạo lý, không cần kháng cự vô ích, mọi thứ trời cao đã
an bài xong
cho bạn rồi, là như thế nào thì sẽ như thế đó.
Tiền là vật ngoài thân, miễn là không bị
chết đói thì không có gì đáng lo cả. Người khác
ăn ngon, mình ăn dưa muối, cũng không phải điều gì quá kinh khủng; họ mặc đồ
đẹp, mình mặc đồ cũ, độ ấm cũng như nhau, không có gì ảnh hưởng quá lớn. Tiền mãi mãi chỉ là vật ngoài thân.
Địa vị, thứ đó cũng không là gì cả. Họ làm quan chức
quyền quý của họ, ta làm bách tính
bình dân của ta, cuối cùng cũng đều nằm trong quan tài như nhau. Không cần phải phân biệt chức vị cao thấp, ai cũng đều như ta, ta cũng như mọi người, chỉ cần hợp pháp,
có thể làm tới đầu thì làm tới đó. Chết vì
sĩ diện là điều tuyệt đối không nên.
Người muốn rời xa bạn, không nên
cưỡng cầu, vì nếu cầu mà
được, thì có lẽ người quay lại cũng chỉ là một
tiểu nhân. Người thực sự có thể thổ lộ
tâm tình, cũng không cần ngày ngày
gọi điện thoại quan tâm, mà quan trọng là khi đối phương gặp chuyện, gọi một tiếng liền có mặt, tận sức ra tay
giúp đỡ, chỉ cần như thế là đủ.
Nồi nào có vung nấy, dù là ai thì cũng đều có người
phù hợp với mình. Lúc đầu nhất quyết phải lấy bằng được người đó, bây giờ thì cũng nhất định phải
chấp nhận những khiếm khuyết của họ. Hãy nhìn nhiều vào những điểm sáng của họ, bởi vì nhân bất thấp toàn,
con người chẳng ai là
hoàn mỹ.
Gia đình
Sẽ có những nốt nhạc không hài hòa vang lên cùng với những âm điệu xảo diệu, chắc chắn sẽ không có được một bản nhạc ưu tú. Nhưng quan trọng vẫn là bạn thưởng thức nó thế nào, dù sao đi nữa thì người diễn tấu cũng phải
yêu thích
sản phẩm của mình.
Là một tờ phiếu gửi tiền vào ngân hàng mà
Thượng đế ban cho bạn, và đương nhiên không phải là tài khoản của bạn, bạn cũng không biết mật khẩu, mà chỉ biết là phải gửi tiền vào trong đó. Khi nào có thể lấy ra sử dụng, thì phải xem chủ nhân của nó, còn mình thì
đừng trông vậy vào đó, mà hãy coi như là hiến dâng.
Là người tạo ra cho ta một tài khoản, mặc dù họ không nghĩ đến thu hồi phí tổn, nhưng bây giờ là thời điểm chúng ta phải hoàn trả gấp bội, bởi vì có thể cho đến tận khi họ rời xa chúng ta, chúng ta vẫn
không thể hoàn trả hết được.
Cuộc đời chẳng phải chỉ có thế thôi sao? Càng muốn nhiều, càng cưỡng cầu càng không được.