Lòng người vốn là thứ dễ đổi thay, lại luôn biến hóa khôn lường. Bởi vậy, muốn hiểu rõ một người tốt xấu cần phải có thời gian, đây cũng là thước đo lòng người chính xác nhất.
Rồi đến lúc bạn sẽ thấy, nhân sinh chính là như vậy…
Theo đuổi đấy nhưng rồi lại hững hờ,
yêu thương đấy nhưng rồi lại phai nhạt, cứ nghĩ ngợi nhưng rồi cũng như không…
Thời gian đã làm phôi pha
tình cảm và ký ức,
dịu dàng đấy,
ác liệt đấy, rồi cũng hóa hư không. Cảnh vật đổi thay, vụt qua phút chốc,
con người rồi cũng biến đổi đi, không còn như trước nữa.
Không có gì không thể vượt qua, chỉ sợ không tìm thấy chính mình
Bạn càng
quan tâm thì lại càng quẩn quanh trong
được và mất mãi không dứt. Nếu như
có thể xem nhẹ, tâm khoáng đạt rồi thì những cái gọi là được mất cũng không cần để tâm đến nữa.
Tha thứ là một loại lý tính, thể hiện ra là một người có
tu dưỡng và khí độ. Tha thứ
cho người khác, kỳ thực cũng là mở một
con đường cho chính mình.
Người biết tha thứ mới có thể đạt được
hạnh phúc. Sở dĩ nói như vậy vì có được là
do may mắn, mất đi cũng là do trong
mệnh đã định như vậy rồi.
Đời người có hai việc quan trọng nhất…
Tất cả lựa chọn đều chứa trong nó mối
nguy hiểm, tất cả lựa chọn đều phải
trả giá thật nhiều, mấu chốt là ở chỗ bạn muốn gì, muốn
buông bỏ cái gì?
Buông bỏ không phải là
chịu thua, cũng không phải là đầu hàng, mà đó là một sự lựa chọn quan trọng. Không biết buông bỏ thì cũng không thể lựa chọn được.
Phía trước không lối vẫn cố đi vào, sao không lựa chọn
lùi một bước, mở ra cho mình thêm một
con đường, cho mình thêm một sự lựa chọn.