Đến một ngày kia
phú ông gom tất cả những thứ quý giá trong
nhà cho vào một cái túi to, mang theo lên đường. Phú ông tự nhủ ai
có thể nói cho ông cách để có
hạnh phúc, ông sẽ tặng cái túi cho người đó.
Phú ông tìm mãi, hỏi mãi, cuối cùng khi tới một thôn trang có
người nông dân chỉ cho phú ông gặp một
đại sư, nếu như sau khi gặp đại sư mà vẫn không giúp
được thì khẳng định ông có đi đến chân trời góc biển cũng vô ích!
Thế rồi phú ông trông thấy đại sư đang
ngồi thiền, phú ông lại gần nói với
tâm trạng háo hức: “Tôi đến đây là có một
mục đích! Gia sản cả đời tôi đang ở trong cái túi này. Chỉ cần đại sư nói cho tôi biết làm sao để có hạnh
phúc thì cái túi này chính là của ngài.”
Lúc này màn đêm
buông xuống, sắc trời đã tối. Đại sư lập tức lấy cái túi trong tay phú ông rồi bỏ chạy đi.
Phú ông đuổi theo vừa
khóc vừa gọi to, nhưng cuối cùng cũng bị
mất dấu. Phú ông đau
buồn than khóc: “Ta bị lừa rồi! Ôi,
tâm huyết cả đời ta!”
Sau một lúc cuối cùng đại sư cũng trở lại hoàn trả cái túi cho phú ông. Phú ông vừa
nhận lại cái túi liền
vui mừng
ôm chặt vào lòng: “May quá!”
Lúc này đại sư đến trước mặt phú ông hỏi: “Bây giờ ông thấy thế nào? Có hạnh phúc không?”
Phú ông đáp: “Rất hạnh phúc, tôi thấy rất hạnh phúc!”
Cách để có hạnh phúc không có gì đặc biệt.
Do con người luôn xem những gì mình đang có là đương nhiên, vì thế họ không thấy hạnh phúc. Điều thí chủ thiếu chính là
cơ hội để mình bị
mất mát. Hiện thí chủ đã hiểu những gì mình đang có là vô cùng quan trọng. Cái túi thí chủ đang ôm kia thực ra chính là cái túi trước đây, giờ thí chủ có muốn tặng nó cho tôi không?
Liệu
bạn có nhận ra khi bạn mất đi hoặc thiếu một vài thứ bạn luôn thấy
nhớ nó, nhưng khi bạn có thì lại
xem nhẹ nó, thậm chí có khi còn không thèm để ý đến. Nếu bạn
từng trải qua chuyện tình
yêu, có lẽ bạn sẽ
thấu hiểu điều này!