Tâm càng xem nhẹ, tổn thương càng ít. Tâm rộng bao nhiêu, hạnh phúc có được bấy nhiêu…
Người muốn lòng yên tĩnh,
nói nhiều tất nói hớ, lảm nhảm chi bằng tự xét lại tâm,
oán trách người khác chi bằng nghe đó rồi
quên.
Không làm được
mặt trời, vậy làm ngôi sao sáng nhất;
Không làm được đại lộ, vậy làm
con đường mòn đẹp nhất;
Không làm được minh tinh, vậy làm bách tính
bình thường,
Tâm an thì đâu cũng an, nơi đâu cũng tự tại; tâm rộng thì trời đất cũng rộng, không có ai đối địch…
Nhân sinh không thể lúc nào cũng hài lòng, nơi nơi hoàn mỹ, vậy nên phải
học được cách bao dung được
khuyết điểm của người.
Đạt được là phúc,
mất đi cũng là phúc.
Được và mất, ai có thể biết là phúc hay
họa, vậy nên vĩnh viễn không thể để biểu hiện
giả dối trước mắt làm mê mờ.
Nhân sinh nắm được là tốt, không được cũng
đừng cưỡng cầu. Trong
nội tâm nếu có chốn yên
vui, thì đâu cần
quan tâm hình thức. Nếu như có thể thực sự xem nhẹ, đâu cần
so đo hư
danh phù phiếm. Thân tĩnh, tâm mới có thể tĩnh, tâm tĩnh mọi sự mới có thể sáng tỏ.
Gặp khi bất bình, im lặng là một loại
nhẫn chịu;
Im lặng là một loại
tu dưỡng,
Im lặng là một loại chí khí siêu phàm,
Thẳng thắn sẽ không trở thành vô địch thiên hạ, mà chỉ khiến chính mình bị thương tổn khắp nơi…
Không phải tất cả mọi người đều
thật lòng, không phải tất cả các tâm đều vô tư, vô nghĩ.
Sướng miệng một lúc là hết, nhưng đôi khi lại dễ dàng gây họa. Thấy không cần thì không nói, bởi nhiều khi nói xong lại lỡ lời; không nên nói thì đừng nói, nói ra thì lại
mất lòng.
Nhân sinh vấn luôn lên lên xuống xuống, dùng tâm
bình thản đối đãi
được mất, dùng tâm hoan hỉ nhìn hạnh phúc người khác, dùng tâm
vui vẻ sống tốt mỗi ngày.
Nhân sinh sao phải so đo quá nhiều, luôn có một chút
khó khăn cần vượt qua, luôn có một chút ân oán
thị phi cần
tha thứ.