Cứ qua tuổi 25, phụ huynh có cô con gái lớn bắt đầu 'sốt ruột'. Mà kinh khủng hơn sau giai đoạn ấy không chỉ là phụ huynh mà còn là cô, dì, chú, bác, anh em gần, anh em xa, hàng xóm, bạn bè đều có chung một suy nghĩ: 'phải lấy chồng mới ổn định được, phải lấy chồng mới tươi vui được, phải lấy chồng mới tốt lên được', lắm lúc tự hỏi không biết chồng là ai mà kỳ diệu thế?
Hồi
học Đại học cứ nghĩ rằng, sau khi
ra trường tìm
được việc làm, có người
yêu thì
kết hôn luôn, tức là trước tuổi 25 phải kết hôn rồi ấy. Sau này đi qua bao năm tháng mới biết, qua tuổi 25 mà chưa lấy
chồng cũng chẳng có gì phải vội. À, thậm chí còn đến tuổi 30 đối với những
cô gái hiện đại như chúng mình, chưa kết hôn cũng chả có gì to tát đâu (
cho dù
bố mẹ đã thấy mình như một bà
già chiếm chỗ trong
nhà).
Độc thân thì không sợ ràng buộc. Đi đâu cũng được, làm gì cũng được, với ai cũng được,
thoải mái, chẳng lo bị
ghen, chẳng lo phải hết hơi
giải thích, chẳng lo cãi cọ, chẳng lo em phải thế này, em phải thế kia.
Độc thân thì cứ
làm điều mình thích, theo cách mình yêu thôi! Có thể để kiểu tóc nào cũng được, nhuộm màu nào cũng được, không sợ bị dỗi, không sợ bị
đánh giá, là chính bản thân mình thì luôn xinh
đẹp nhất.
Dù độc thân có đôi khi gato với bọn có
người yêu, có chồng một chút, nhưng cuộc sống này đã đủ
bận rộn rồi, chỉ thoáng chốc thôi là
quên hết mọi thứ, quên hết cả những
nỗi buồn kia để tìm kiếm niềm
vui mới. Bảo độc thân cứ
bình tĩnh chẳng phải bảo
bạn cứ độc thân cả đời không yêu đương đâu, chỉ là khuyên bạn hãy cứ đón nhận mọi chuyện một cách
bình thản nhất, kể cả khi
bạn bè hay cả
thế giới đều
lấy chồng hết rồi. Chẳng việc gì phải 'sồn sồn' kêu ca, chẳng việc gì phải nóng ruột.
Yêu đương và
hôn nhân nhiều lúc khác nhau lắm, chẳng ai có thể đảm bảo cuộc sống sau khi kết hôn đều là màu hồng. Bạn sẽ phải đối mặt với rất nhiều thứ, phải lo toan rất nhiều điều, một khi
quyết định bước qua
cánh cửa hôn nhân, phải là lúc bạn đã bình
tâm nhất và sẵn sàng nhất. Chưa kết hôn thì cứ độc thân đi, cứ yêu đương đi, cứ thoải mái bay nhảy đi. Đến khi mỏi chân rồi, cần tìm một
điểm tựa rồi,
chuẩn bị từ
kinh tế đến
tinh thần đầy đủ rồi, học được cách
yêu thương,
vị tha không
chỉ người ấy mà còn gia đình người ấy nữa,
chấp nhận được các
khuyết điểm của nhau một cách…bình tĩnh nhất, thì khi ấy hãy nghĩ đến chuyện lấy chồng.
Còn không à, cứ lầy lội mà
ăn chơi cày cuốc đi, đợi bao giờ chồng đến đón thì về thôi!
Xem thêm: