Cuộc sống là thế, cứ bình tĩnh mà sống... Điều đó có lẽ đang trở thành phương châm sống nhưng liệu rằng có ai
nhận thức được rằng về tình cảm cũng cần bình tĩnh mà
yêu...
Không phải cứ
độc thân giữa cái chốn mà ai cũng có đôi thì ta cũng phải yêu bừa một người mà chưa thể biết có phải là tình yêu
hay không, hay chỉ là tình
bạn đơn thuần, chỉ là tình
đồng nghiệp...hay chỉ là cơn
say nắng thường tình? Không chỉ là cần một vòng tay khi ở cạnh, cần một bờ vai khi
mệt mỏi, cần một
sự giúp đỡ khi
khó khăn mà
có thể gật đầu đồng ý một cách dễ dàng, không
cho trái tim lên tiếng hay chút
thời gian để
suy nghĩ nhận ra xem có phải là tình yêu hay không.
Đừng yêu ai đó chỉ vì
sợ cô đơn, tình cảm mà cứ bình tĩnh mà yêu!
Không phải cứ đến tuổi là yêu gấp một người dù bản thân đã đôi lần lên tiếng về tình cảm
mơ hồ ấy... Không phải cứ bị hối thúc bởi người khác, bởi sự trêu chọc cái sự
ế là ép bản thân phải gấp gáp trong mớ tình cảm mà bản thân còn không định
nghĩa và gọi nó là cái gì...
Người yêu không chỉ đơn thuần là một người đồng hành, một người bạn mà còn là một người thật sự bản thân ta có tình cảm. Người yêu mà cứ bình tĩnh mà tìm.
Không phải cứ người khác gán ghép bản thân mình với một ai đó là cứ nhận đó là tình cảm thật sự của mình. Việc gán ghép của người khác là
sở thích nhu cầu của người khác không phải của mình nên cứ cho bản thân chút không gian, thời gian lắng lòng thì tự biết trái tim muốn gì mà thôi. Người yêu là của bản thân ta không việc gì mà phải theo ý
kiến của người khác. Tình cảm mà cứ bình tĩnh đừng vội.
Cái sự vội vàng trong tình yêu nó gây
hậu quả nghiêm trọng lắm. Nếu yêu vội đúng người thì đó là
may mắn nhưng nếu không đúng thì sao? Tình cảm mà đâu phải như
tiền bạc mất đi có thể tìm lại vì vậy mà để cho
con tim từ từ lên tiếng, gấp gáp quá liệu nhận được gì ngoài sự
thất vọng và
đau lòng. Nếu yêu lầm người thì liệu sau này khi gặp một nửa thật sự sẽ thấy thế nào đây? Yêu theo mùa vụ, yêu theo
trào lưu hay yêu theo ý người khác thì liệu có
hạnh phúc và
thoải mái không?
Con tim nó lạ lắm, dù có hạnh
phúc nhất thời với điều gì thì cuối cùng nó cũng nhận ra được đâu mới là cái bến cuối cùng của nó, đâu mới có cùng một tần số nhịp đập với nó... Nếu tình cảm với nhau chưa đủ lớn thì nó chẳng đủ
sức mạnh để giúp cả hai đồng hành vượt qua mọi
thử thách của cuộc sống, nếu không bình tĩnh mà yêu để tìm được người thật sự của nhau thì chẳng thể cùng nhau bình tĩnh mà sống được đâu.
Vì vậy ngỡ như là tình yêu cũng chưa hẳn là yêu, cứ đợi đến khi chắc chắn là yêu thì cũng chưa
muộn... Bình tĩnh mà yêu...