Giá trị của bản thân không thể đo đếm bằng việc ai đó đã ra đi và bỏ lại chúng ta trong đau thương, dằn vặt, trong
mâu thuẫn,
khổ sở và cả những vết thương đầy mình. Họ
có thể làm
tổn thương chúng ta, có thể khiến chúng ta suy sụp, nhưng không thể khiến chúng ta đánh
mất niềm tin vào
chính mình.
Vốn
duyên mỏng, nên tình phải tan. Bởi vì người không phải dành cho
bạn, nên người mới ra đi.
Đối diện với đau thương, chỉ mong bạn
đừng quên, phải
mạnh mẽ. Đối diện với bóng lưng quay bước, bạn càng phải ngẩng cao đầu.
Có thể tỏ ra yếu mềm, nhưng tuyệt đối đừng tỏ ra rằng bạn đã đánh rơi hoàn toàn giá trị của bản thân mình. Cũng đừng để mọi người đều biết, bạn đã vì một người không còn bên bạn nữa, mà chẳng tha thiết bản thân.
Tại sao lại
lãng phí như thế?
Cuộc đời mỗi người vốn dĩ phải trải qua biết bao nhiêu lần chứng
kiến sự ra đi của lần lượt những người mà đối với chúng ta vô cùng quan trọng. Chúng ta chỉ có thể đặt họ vào một ngăn tủ của ký ức để thi thoảng hoài niệm, chứ không thể theo sự tan vỡ mà
ôm bản thân tự nhảy xuống vực sâu.
Người này đi, người kia sẽ lại đến. Tựa như những chuyến đi xa luôn luôn có những người
bạn đồng hành, có thể tình cờ gặp, có thể hữu ý gặp, nhưng chắc chắn, chẳng bao giờ bạn phải đơn độc lâu đâu.
Thứ quý giá nhất trên đời không phải là tình
yêu, chỉ có thể là sinh mạng và cuộc đời của chính bạn. Lẽ nào có thể khước từ một thứ quý giá như vậy để trông ngóng một thứ đã qua. Biết
chấp nhận để bản thân đừng quá tổn thương, biết nhận ra để không
tự làm khổ chính mình.
Chỉ cần nhớ, còn
sống là còn
được trải nghiệm, còn
trân trọng bản thân là còn được nhận lấy
hạnh phúc. Mỗi một lần đổ vỡ không phải là dấu chấm hết, chỉ có thể là những
khó khăn tạm thời. Bước qua hết những khó khăn đó, bạn sẽ nhận ra rằng, thật
may mắn vì khi ấy đã không lầm lỡ mà suy sụp hoàn toàn, thật may mắn vì đã cùng bản thân
chiến thắng để
không từ bỏ, thật may mắn vì ngay cả khi ai đó bỏ đi, chúng ta vẫn không cảm thấy quá
cô đơn.
Ngã một lần, phải đứng dậy một lần. Ngã nhiều lần, phải đứng dậy nhiều lần. Người ra đi, chính là người phải đi, quan trọng là phải
cố gắng để sống thật tốt. Không phải để cho người khác nhìn thấy, mà để chính bạn nhìn. Có
vất vả để vượt qua mới
biết trân trọng.
Chỉ mong đừng bao giờ có ý nghĩ, vì ai đó ra đi, mà bản thân không còn giá trị nữa, vì ai đó ra đi, mà cuộc sống mất đi
ý nghĩa. Còn lại bản thân, chính là còn lại tất cả, là còn
yêu thương và hạnh
phúc, là còn
nhận thức và trải nghiệm, là còn những giá trị chẳng bao giờ mất đi...