Người xưa vẫn dạy rằng: “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”, con người sinh ra bản chất đều là người lương thiện. Vậy nên, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng không thể đánh mất đi bản tính tiên thiên thuần tịnh đó…
Người ta
cho rằng, càng
hiểu biết thì càng thông minh, càng thông minh thì càng biết thu vén cái có
lợi về mình. Nhưng càng hiểu biết thì
con người càng
mất đi sự thanh khiết vốn có, như vậy liệu có phải là thông minh?
Nhân sinh không
hoàn hảo, không có điều gì trên đời là hoàn mĩ. Vậy
vì sao nên thiện, vì sao nên
bỏ qua những khiếm khuyết,
bao dung những sai sót của vạn vật trên đời? Chẳng phải chỉ vì một chữ an
hay sao.
Cả đời
vất vả ngược xuôi cũng chỉ vì muốn ấm no,
hạnh phúc. Nhưng hạnh
phúc là gì?
Hài lòng là hạnh phúc. Nếu hài lòng thì dù không quá sung túc cũng hạnh phúc. Không biết hài lòng thì
giàu có vẫn
buồn lo. Hạnh phúc không hoàn toàn phụ thuộc vào
vật chất. hạnh phúc dựa vào
niềm tin và cách
biết đủ của mỗi người.
Thế thì tại sao phải
cố gắng, chen chúc để đạt
được thứ này thứ kia. Như thế có hạnh phúc hay không? Sao phải hạm hãi người này, đay nghiến người kia, như thế có an
bình hay không? Vòng luẩn quẩn
cuộc sống mà hầu như ai cũng vướng phải: muốn hạnh phúc – cố gắng
làm việc,
học tập,
sống hướng về phía trước – gặp
áp lực, phải đua tranh, dùng thủ đoạn –
mệt mỏi, không hạnh phúc.