Có một tượng bằng đất rất
ganh tỵ với mọi người khi họ đi ngang qua nó. Nó bèn cầu
Phật: “Làm
ơn hãy biến
con thành người”.
Ngay sau khi Đức Phật dứt lời, Ngài vẫy tay một cái thì tượng đá biến thành một thanh niên. Người thanh niên đi theo Đức Phật đến bên bờ một cái vực thẳm. Ở đó có hai cái vực
đối diện nhau, vực bên này là “
sống” và bên kia là “
chết”, hai bên nối liền bằng một cây cầu dây dài. Cây cầu được làm bởi nhiều vòng bằng sắt với nhiều cỡ khác nhau.
Đức Phật bảo: “Bây giờ, con đi đi, từ cái vực này
sang cái vực kia!”
Người thanh niên bước trên những vòng sắt và thân thể cứ run lên bần bật. Tuy nhiên, chỉ một chút bất cẩn, anh ta rơi vào một cái vòng và bị bỏng chân. Ngực của anh ta bị dính rất chặt vào cái vòng đến nỗi anh không thở được. Anh
bắt đầu kêu
khóc lớn: “Cứu! Cứu!”
Đức Phật mỉm cười nói: “Con phải tự giúp mình. Trong cuộc hành trình này, người duy nhất có thể cứu con chính là
bản thân con”.
Người thanh niên vặn tréo người lại và cố hết sức gỡ mình ra. Anh ta hỏi: “Cái vòng sắt này là loại gì vậy? Mấy cái ngạnh của nó rất đau đớn”.
Người thanh niên tiếp tục
tiến lên. Thình lình, anh ta thấy lờ mờ một
phụ nữ tuyệt
đẹp nở
nụ cười chào anh. Anh ta
mất hồn và trượt ngã và một cái vòng khác. Người thanh niên khóc la trong
sợ hãi: “Cứu tôi với!”
Đức Phật lại hiện ra trước mặt anh và nói: “Trong cuộc hành trình này, người duy nhất có thể giúp con chính là con”.
Người thanh niên lại dùng hết sức gỡ mình ra khỏi cái vòng, nhưng đến lúc đó anh ta đã quá mệt, anh ta
ngồi giữa hai cái vòng để nghỉ và nghĩ: “Cái vòng này là vòng gì
mà lại đau đớn đến vậy?”
“Tôi là cái vòng mỹ nhân tai
vạ” – Cái vòng trả lời.
Trong cuộc hành trình đó, người thanh niên còn rơi vào các vòng như
tham lam, ganh tỵ và thù
ghét. Khi anh ta cố gỡ mình ra từ những cái vòng
đau khổ này, anh ta không còn đủ
can đảm để đi tiếp nữa.
Sau đó Đức Phật nói với anh ta: “Mặc dầu có rất nhiều đau
khổ trong một
đời người, ở đó cũng có
hạnh phúc và
vui sướng. Con có chắc là muốn
bỏ cuộc, không trở thành người nữa không?”
“Có rất nhiều đau khổ trong một đời người, trong khi hạnh
phúc và
sung sướng chỉ là trong chốc lát. Con
quyết định bỏ và trở về với
cuộc sống của tượng đất” – Người thanh niên trả lời không chút
do dự.
Đức Phật liền vẫy tay và người thanh niên trở lại thành bức tượng đất. Không lâu sau, những hạt mưa lớn đã làm tan rã và cuốn bức tượng đi xa, cuối cùng nó đã trở thành một đống bùn.
Trên đời này, hỏi có bao nhiêu người có thể sống trong danh, lợi mà thực sự
thoải mái,
vui vẻ? Có bao nhiêu người có thể ở trước mặt danh, lợi mà thoải mái
buông bỏ đây?
Con người sống trên đời, cần
học được
biết đủ và biết
buông bỏ. Ở vào thời khắc mà
bạn buông bỏ được, thì
niềm vui, niềm hạnh phúc thực sự sẽ trở về với cuộc sống của bạn!